Ông bà chiều cháu chỉ là vấn đề phụ (vì ông bà nào cũng chiều cháu), nhưng cách bạn đối xử với con mới là vấn đề chính, quyết định cách con cư xử với người khác. Con mới 4 tuổi mà bạn bạo lực với con quá, lại còn dỗi nữa (chẳng hiểu dỗi con thì bạn được lợi gì, có gì tốt trong việc giáo dục con?) Bạn nên xem lại cách dạy con của bạn, ko ổn chút nào, chính bạn đang đẩy con ngày càng xa cách, rồi có người nói ra nói vào sẽ làm bé hiểu là vì có em bé nên bạn ko còn thương con, ko cần con nữa. Bạn cần lưu ý điểm này. Cách xử sự của bạn ko những làm con xa bạn mà có khi ghét lây em bé. Nhà mình rất hạn chế dùng roi vọt với con, nhất là chuyện ăn uống. Con thích thì ăn, ko thích thì thôi, kể cả ngậm thức ăn mẹ cũng ko cho ăn tiếp. Đến bữa mẹ chuẩn bị đồ ăn cho ăn, ăn bao nhiêu, ăn gì con tự quyết định. Nhiều hôm mình biết con vẫn còn ăn được nữa, nhưng mải chơi nên bảo mẹ là con no, con ko ăn nữa, mẹ vẫn cho con rời bàn ăn. Con mình cũng gần 4 tuổi, từ bé tới h chỉ bị bố mẹ quật 3-4 lần gì đó vì con làm việc nguy hiểm đến bản thân (VD: ô tô đang chạy con tháo dây an toàn đứng lên, xe phanh bị ngã --> 1 trận đòn). Ko đánh nhiều nhưng chỉ nhắc đến roi là con biết sợ. VD chuyện bạn ko đồng ý cho con bỏ học đi chơi thì bạn có thể làm việc trực tiếp với cô giáo của bé, hôm nào bé ko đi học, cô nhắn tin ngay cho bạn. VD bạn ko đồng ý cho con sang cụ chơi, nếu là mình, mình gọi con vào phòng, giải thích lý do con ko được sang cụ và con phải đi học... chứ mình ko bao h giận dỗi, hay ném quần áo của con như bạn. Hành đồng như thế rất ko chín chắn và là gương xấu cho con. Mình cảm giác bạn tức BMC, ko làm gì được nên trút cả vào con, tội bé lắm. Bạn dành thêm thời gian nói chuyện, dạy dỗ con chứ đừng dùng bạo lực. Bạo lực chỉ thể hiện sự bất lực thôi, ko giải quyết được vấn đề đâu.
Hầy. Chuyện muôn thuở. Ở riêng đc là sướng nhất
Mẹ nó ơi, vàng da như cậu nói là vàng da bệnh lý dạng nặng, còn vàng da nhân là đã lên não rồi. Bé nhà cậu chắc bị vàng cả chân tay fai ko? Triệu chứng của vàng da nhân là bỏ bú, li bì, sốt, co giật...cậu nhóm máu ji? Con cậu nhóm máu ji? NếuMuốn biết thêm ji có thể viber vào sđt của mình 0917324982. Con tớ cũnh bị vàng da bệnh lý đây
Tớ đã xem đc camera của lớp con tớ rồi, con tớ cũng học Nhà Trẻ 2, làm quen với mẹ này nhé. Tớ dùng chương trình xem camera trên điện thoại chạy hệ điều hành Android: lên Store down cái gDMSS lite về, rồi cài đặt cấu hình ở phần Device Manager: chọn name: mamnontrungtu, address: mamnontrungtu.dyndns.org, port: 37777, username: user1, pw: 1234, channel: chọn tùy í, mình chọn 16, rồi Save vào là xem đc trên điện thoại luôn, miễn là đt kết nối sóng wifi hoặc 3G. Nhưng đầu giờ sáng và cuối giờ chiều rất hay ko vào đc , vào hôm đc hôm ko, nhưng đa phần là xem được. Chúc các mẹ cài thành công. với Iphone tớ ko rõ nhưng chắc cũng down về và cài ra như trên thôi.
Thật tình mà nói, mình không nghĩ ai sẽ định đoạt được cuộc sống của hai mẹ con. Qua lời kể bạn rất bận, nào là đi làm, bán hàng online, như vậy thì thời gian bạn chăm lo cho gia đình. Bây giờ bạn cứ tưởng tượng xem nếu ko có ông bà chăm con thì bạn sẽ làm được những gì, mình tin rằng 2 vợ chồng sẽ loạn lên ấy chứ. Nếu bà chăm con mà không có vấn đề gì thì cứ để bà chăm, bời vì bà cũng đã nuôi bố nó thành công mà. Nếu có hơi quê một tí thì góp ý nhẹ nhàng, ko thể bắt ông bà làm theo ý mình 100% vì đấy là con mình, đấy cũng là cháu của ông bà. Mà hình như bạn tức cả chồng bạn chứ không riêng gi ông bà đúng ko?Còn bạn muốn chăm con theo ý riêng của bạn thì không ai cản được, ở riêng là giải pháp đó.
Bạn ơi, bạn bận quá ko chăm đc, để bà chăm con thay bạn thì đôi khi bạn phải chấp nhận thôi. Rất khó cái gì cũng toàn vẹn theo ý mình được. Như mình đây, ngay hồi trước thuê giúp việc chăm con, nhiều khi dặn dò đâu đấy rồi mà người ta ko làm theo, cũng phải chấp nhận cho qua nhiều thứ. Đến lúc cảm thấy không ổn thì phải hi sinh công việc để ở nhà chăm con thôi. Vì thực ra quan niệm mỗi người mỗi khác, bạn cho thế là này là tốt, nhưng MC ko nghĩ thế, và ngược lại, nên quan điểm của mình là đã nhờ bà thì phải chấp nhận, và muốn bà làm theo ý mình thì phải khéo. Như bạn thẳng tính quá, tỏ thái độ với MC như vậy thì khó sống lắm.
2 sự việc cần phải chữa chạy trước khi quá muộn:1: em mới sinh xong, chắc ức chế cần phải nghỉ ngơi tịch dưỡng đầu óc phải thoải mái. Nên chịu khó để con cho người khác trông dùm, đi ra ngoài tập Yoga, đi đàn đúm với bạn bè tán phét, mang con đến chơi với bạn gái có con cho vui...đừng ru rú trong nhà suy nghĩ nhiều quá việc bé con con như bà cho nó ăn gì, nó ỉa ra sao v.v. Mẹ nào chẳng thương con nhưng em để ý xung quanh, trẻ con chăm kĩ quá thực ra khó nuôi. Để nó như cây rừng mọc nó mới khỏe mạnh và dễ thích nghi. Càng ôm ấp càng tránh gió tránh nắng mai sau nó lớn lên sẽ rất oặt ẹo bám váy mẹ và bà...nói vậy ko biết em có hiểu ko? trẻ con bên chỗ chị ở bố mẹ tây nó cho ra đưồng từ khi mới đẻ, cho con đi chơi công viên chạy nhảy nghịch cát trong khi bố mẹ châu Á che che chắn chắn, thanh niên châu á lớn lên thấy oặt ẹo từ cách đi lại cho đến tướng cách. Cháu trai chị bố mẹ ở VN chiều quá, hồi bé hay khóc được bế nhiều quá, lớn rồi ngồi cũng dựa vào mẹ ko biết ngồi thẳng, ăn ko ngon nó ko ăn mẹ lại đi mua phở cho ăn, nó rất oặt ẹo và yếu ớt..so với đứa cháu lớn lên ở vùng quê thật 1 trời 1 vực. 2. chuyện bố mẹ chồng em gạt em ra ko cho em chăm con thế là phải ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn cả bố mẹ. Em bé là trẻ con trong nhà, ko phải ông tướng con. Ông bà ko cho mẹ dậy cháu là giết tính cách của cháu. Em là mẹ, em có quyền dậy con. Ko ai được nhẩy vào tham gia lúc em đang uốn nắn con. Làm vậy là ko tôn trong em và làm cháu hư. Em cứ mặt nặng mày nhẹ làm gì, em nói hẳn ra. Nói từ tốn nhưng có lý. Ông bà thương cháu thì phải cho em dậy con. Chị bạn dâu chị là người nước ngoài, hồi con chị ý bé, ông bố chồng cứ nhẩy vào dành cháu. Chị ý ko nói gì, bế con về. 2 tuần ko qua chơi, ông gọi hỏi tại sao. chị ý nói thẳng: con mang cháu qua cho bố chơi cả cháu. Nhưng con của con là do con đẻ, nuôi và dậy. Bố tước đi cái quyền đó của con thì khác gì con tước đi cái quyền ông được chơi với cháu. Thế là ông ý im luôn. chúc em nuôi cu con khỏe mạnh
Mình thấy MC của chủ top này cũng ko đến nỗi GATO lắm đâu. Vì ít ra bà cũng đã có hướng nhượng bộ chủ top trong vụ mẹ của chủ top rồi. Phải xác định, đây là trường kì kháng chiến. Phải vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn với MC trong việc nuôi dạy con. Bà nội thương cháu, ko dám làm liều đâu. Với chồng cũng thế bạn à. Đừng cằn nhằn, la lối chồng (mới sinh nên cũng hay cộc cằn do nhiều áp lực), mà cũng nên mềm mỏng, ngọt nhạt với chồng bạn nhé. Lúc trước mình cũng hay cằn nhằn chồng, nóng nảy (lúc sau nghĩ lại, sao tính mình thay đổi quá. Trước khi có con đâu có cộc tính. Mình nói lại với chồng. Do áp lực abc này nọ...nên cộc tính. Chồng thấy thế thì đừng bực). Chồng mình cũng thông cảm với mình.
Ôi, giờ thì chủ top còn lo thôi, sau này đẻ con ra thì con mình là nhất! Ai quý mình, giúp mình thì mình nhớ, mình cảm ơn, chứ đứa nào ghét, phá bĩnh thì mình cứ coi như cứt đi!Con rất quan trọng. Mà con khỏe hay không phụ thuộc rất nhiều vào tinh thần của mẹ. Mình cũng phải "Dứt áo ra đi" (đi làm) mặc dù cũng đc tiếng nhà cao cửa rộng đấy, nhưng mà không chịu nổi cái stress. Hơn nữa nhà chồng bạn lại ầm ĩ, ảnh hưởng đến cháu bé và cháu bé cũng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người như vậy thì không tốt.Có chồng, mẹ chồng ủng hộ là tốt rồi. Còn nếu bố chồng chính thức ra mặt không cho, bạn đã tuyên bố vậy thì cứ làm vậy đi, đến lúc đó chỉ 1 lời than vãn, chê trách thôi thì bạn sẽ bế con về bà ngoại. Tớ đẻ con xong thì tớ "tỉnh" ra, thấy chỉ có mình, bố mẹ mình là yêu thương mình nhất, và cũng chỉ có từng ấy người (cả con mình nữa) là quan trọng thôi. Còn đâu là vứt tất! Người dưng nước lã, khác máu tanh lòng hết cả thôi, kể cả chồng có yêu thì đến khi hết yêu cũng bạc như vôi ấy!
Bạn sẽ là người thua cuộc trong cuộc xung đột này.
thực ra nói là bạo lực, nhưng bản thân e cũng thấy nhà nào mà chẳng đánh con vài lần. mang tiếng là cho nó 1 trận, nhưng chủ yếu là quát thét, tức lắm thì phét vài cái thước kẻ vào mông, chứ ko có chuyện lấy đánh cho con bò lê bò càng ko ngồi dậy đc.
bản thân con e cũng là 1 đứa bé ngoan. có lúc phân tích thì nó cũng hiểu, cũng nghe. nhưng có lúc lên cơn bướng thì dù mình nói thế nào nó cũng cứ làm theo ý nó. như chuyện đến nhà cụ, e có nói là trời tối rồi, mà chiều hôm sau bố nó cũng hứa là đưa nó đi, thế nên ở nhà đi. nhưng nó cứ khóc đòi đi, vùng vằng, lúc e có cáu bảo đi thì đi đi, ko cho ở với mẹ, thì nó cứ thế đi luôn. bà nó có giải thích là trời mưa rồi, ông cũng ở nhà rồi, nhưng nó nhất định đòi đi. nhiều khi e cũng ko muốn đánh nó, nhưng thằng này có cái tính là thân lừa ưa nặng, nói nhẹ ko nghe, đến khi cầm cái roi ra rồi mới biết sợ. ở nhà ông bà chẳng đánh cháu đã đành, bố nó cũng ko mấy khi đánh, nhưng đánh thì rất đau. bình thường nói rất nhẹ nhàng, ko nghe thì cứ lẳng lặng lấy roi ra đánh, thế nên chỉ khi nào nó nhìn thấy cái roi nó mới nghe lời. còn e thì trước khi đánh quát thét đã, nên có khi chỉ cần nhấn mạnh lời nó đã nghe rồi mà chưa cần đến roi.
đúng là e tức bmc mà ko làm gì đc nên trút vào con. nhưng nó chỉ là 1 phần thôi. khi mình đã mệt mỏi vì phải chăm 1 đứa, con nói thì ko nghe, ông bà thì xúm vào bênh, còn chồng thì đứng ngoài xem cuộc vui, cảm giác nó như phát điên lên ý. đây cũng là lần đầu e nặng lời với nó thế, ném đồ nó thế, chứ bình thường chỉ có nói dỗi vài câu là nó chạy ra xin lỗi luôn. nhưng ko ngờ lần này nói dỗi mà nó tỏ thái độ bất cần. e cũng chẳng biết là làm thế nào nữa.
ko phải nhà e ko có đk về kinh tế để ko ra ở riêng đc, mà cái chính chồng e là con một, thêm nữa mẹ chồng hơi tí là ốm, chồng e xót, mà tính ông ý thì lười, chăm vợ con thì vẫn chăm đấy nhưng bớt đc tí nào hay tí đấy, muốn ông bà đỡ đần cho.
Đúng rồi đấy mẹ nó. Nó bị vàng da toàn thân luôn. Làm thế nào cho hết bây giờ vậy mẹ nó. Cháu nhà mình trộm vía ăn vẫn tốt, mấy hôm gần đây đi ngủ hay gắt lắm, toàn bắt bế, mà ngủ ko say, cứ gà vịt 1 lúc là lại dậy, ngủ hay giật mình. Ko biết có phải do vàng da hay thiếu canxi ko nữa.
mẹ nó ơi, nếu muốn xem trên laptop thì làm thế nào vậy?
@congchuatocvang: hoàn cảnh của b đúng là khổ hơn m nhiều. chỗ dựa quan trọng nhất của phụ nữ là người chồng mà ở đây chồng b lại ko thông cảm, giúp đỡ vợ, còn tạo thêm áp lực cho vợ nữa, mà có khi chính vì thế mà MC b mới đc thể. b thử nói chuyện với chồng xem. chồng m rất yêu thương vợ mà vẫn còn thế này, nếu m như b chắc m ly dị mất.
đúng là m rất bận, nhưng chỉ thứ 3,4,5 thôi, còn những ngày khác mình vẫn ở nhà chăm con. còn bán hàng online thì còn tùy ở bản thân, mình có thể thoải mái thời gian. hồi đầu mình cũng nhẹ nhàng dặn dò bà, nhưng tính bà là thế, trước mặt thì ừ đấy, tùy con, nhưng sau lưng thì việc bà bà làm,không phải với mình đâu, mà ngay cả với người khác cũng vậy. lại còn bắt chồng mình, ép phải theo ý bà nữa. hai vợ chồng xuống ngoại chơi có 3 ngày, chồng mình thì đi làm suốt, cả ngày chả ở được với con mấy. hôm qua nhà chồng có khách đến, chồng cũng về ăn cơm. thế mà hôm nay về, mẹ chồng mắng chồng vọng vào tai mình, cái tội suốt ngày ru rú xuống ngoại. hỏi có ai thế ko? làm sao mình thông cảm được?
cám ơn lời khuyên của chị. lúc đầu em cũng có ý định đến BS tâm lý hoặc yoga cho ổn định tinh thần, nhưng thấy cảnh mẹ chồng như vậy, em nghĩ có đi cũng chẳng có tác dụng. vì tâm lý mình ổn định, nhưng bản thân con mình ko được chăm tốt, thì rồi lại tiếp diễn tình trạng cũ. thực ra con em ko hề che chắn kỹ, nhưng bản thân nó sức đề kháng yếu, hay ốm vặt, nên phải chú ý. lúc đầu em cũng kệ, nghe theo lời các bà. cuối cùng con em đi viện ko biết bao nhiêu lần. đến khi em quyết định chăm nó theo cách của em, các cụ phản ứng dữ lắm, nhưng con tăng cân, khỏe mạnh, các cụ lại chẳng nói gì, nhưng khi có gì đó thay đổi (ví dụ như khi nó bắt đầu ăn dặm) là lại nhảy vào có ý kiến ngay. mà cái làm em stress nhất, lại là áp lực làm thế nào để vừa lòng mọi người, trong khi con mình thì thế. xót lắm chị ạ.
tính nết mc mình ko thể thay đổi đc, chính mình cũng đã từng thử, nhưng bà có vẻ nghe đc 1, 2 lần, rồi sau ý bà bà làm. hồm trước mình mua bột Hipp pha với sữa cho con tập ăn dặm, nó ko thích ăn lắm. bà nội thấy thế mua ngay bột gạo về cho cháu ăn, mấy hôm sau cháu bị táo bón, đi ra cả máu. mình xót con, nói với chồng, chồng về nói lại (hôm đấy mình xuống nhà ngoại, xuống hôm thứ 7 thì hôm chủ nhật nó bị táo, nhưng thằng nhà mình có thói quen 2 ngày 1 lần, mà những lần trước ăn bột Hipp nó có sao đâu) thế mà mc gửi ngay nhãn gói bột xuống, ý là có nhãn mác đàng hoàng, rồi lại nói là hay nhà ngoại cho ăn gì để cháu táo bón, trong khi mấy ngày xuống ngoại mình ở nhà suốt, cho nó ăn như mọi khi. đến khi mình vừa về, đang ngồi ăn cơm, chồng vừa xuống bếp thì bị mc quạt cho 1 trận. tóm lại tiếng nói của chồng mình trong nhà là số 0, thế nên cũng chẳng hi vọng gì. nếu chồng hiểu cho mình thì là cái tốt, sẽ là chỗ dựa cho mình, nhưng nếu chồng ko hiểu thì cũng phải tự lực thôi, mình ko thể để ai muốn làm gì con mình thì làm được.
còn chuyện nó theo ai, mình thấy thế thì buồn, chứ nghe các mẹ nói về sau con bám riết mẹ, cũng thấy yên tâm hơn. thôi thì đành cố chờ vậy.
bạn này nói chuẩn quá luôn ý chứ.hix. giờ chỉ có con với bm mình là quan trobgj nhất,còn các thể loại nhà chồng vứt hết vào sọt rác cho nhẹ đầu.ko ruột thịt với m thì ko biết nghĩ cho m đâu,kể cả chồng.phải tự thương lấy thân mình thôi b ơi.
m đã có kinh nghiệm xương máu về chuyện này,hồi đầu m cũng cả nể,sợ thế này thế khác nên các cụ bảo gì cũng nghe.hậu quả là con m mất sữa,ốm đau quặt quẹo,mà đến tận giờ mọi chuyện cũng ko theo ý m,chồng m còn quay lưng lại với m nữa.b có chồng b ủng hộ là lợi thế lớn đó. ông bà nói j cứ mặc kệ,ng ta đã muốn nói thì kiểu j cũng nói đc,b ko phải lăn tăn làm j.về sau có chuyện j thì ông bà cũng chẳng giải quyết đc,rồi lại chỉ khổ 2 mẹ con thôi.
nhưng chuyện có con e nghĩ c cũng nên cân nhắc, ko hẳn vì c nhiều tuổi hay đang có ít tiền,mà cái chính con v bây giờ còn quá nhỏ,chưa biết tự chăm sóc bản thân.c sinh ra rồi chăm 2 đứa sẽ rất vất vả,mà trong khi tài chính của c chưa ổn nên dễ dẫn đến ức chế.
nói chung chuyện này e nghĩ c nên bàn bạc kỹ với chồng,vì chuyện j thì có thế sửa,chứ sibh con rồi thì ko thể sửa lại đc nữa.
bé nhà m giờ đã đc gần 7 tháng.thời gian vừa rồi m bận hơn vì ngoài việc cơ quan còn bán hàngở online ở nhà,nên việc trông cháu lại giao cho bà nội.cháu đã sang giai đoạn tập ăn bột,và tình hình gia đình mình thì chẳng khá hơn chút nào,nếu ko muốn nói là tệ hơn.mqh giữa m và mc đã đi đến chỗ có j cần trao đổi thì thông qua chồng m chứ ko nói thẳng trực tiếp.chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói,vì m là ng bắt đầu trước,nhưng có vẻ mc lại bắt đầu đi quá giới hạn trong việc trông cháu.
những việc ở nhà,mc m ko nói j với m.nó ăn bột chưa,tắm chưa, ị chưa, có ốm đau j ko bà đều ko nói.với m thì ok thôi,vì cũng là do m cả,mà có vấn đề j với nó thì m vẫn biết,kể cả khi bà cố giấu.nhưng bà lại bắt đầu làm theo ý mình, ko theo lời dặn của m mà cũng ko thèm nói j,kể cả với chồng m.còn ghồng m thì vẫn ngây thơ ko biết j,m có nói cũng phản ứng lại mà bênh mẹ,ko cần biết sự thực có phải thế ko.m có nói thì bà kêu bà có làm j đâu,vẫn theo ý m đấy chứ,nhưng khi m đi vắng lại bắt đầu. mc m thì từ xưa đến nay đều đc mọi ng khen là khéo,ai nói j cũng ừ cũng vâng,nhưng toàn làm theo ý bản thân ngay sau lưng ng khác. vì thế m rất chán mà ko biết làm thế nào. chồng m thì chỉ làm việc nhà,còn chăm con hoàn toàn ko làm đc,bế con dc 5p là y như rằng thế nào nó cũng khóc.
có lẽ như các mẹ đã nói,m chưa chuẩn bị đủ kiến thức và tinh thần để lấy chồng và sinh con,chưa biết cách thích nghi với cuộc sống đại gia đình,nhất là trong gia đình tứ đại đồng đường,chưa biết cách chấp nhận thực tế... nhưng chẳng lẽ cả đời m rồi sẽ thế này?ngay cả con m cũng ko đc chăm theo ý m?
đã ức chế rồi,giờ thì con còn theo bà nội ko theo mẹ,chồng thì bênh mẹ chằm chặp.cảm giác như đó ko còn là nhà m nữa.nhiều lần m nghĩ đến chuyện ly hôn,nhưng thương con quá nên lại cố nghiến răng mà chịu vậy.càng ngày m càng thấy bế tắc,ko biết nên giải quyết thế nào.
nếu vậy thì cuộc sống của m và con m sau này sẽ phải chịu sự định đoạt của người khác,sẽ mãi ko thể ngẩng đầu lên đc sao?
vẫn biết ông bà chăm cháu thì tốt, nhưng nhiều khi mình nghĩ tự mình chăm là tốt nhất, chẳng phiền đến ai. ông bà ko quan tâm thì cũng khổ, nhưng ông bà quan tâm quá thì lại khổ một đằng khác. có khoảng 1 tuần mình với chồng gần như ở riêng, tự chăm con,ko có ai giúp, mà đợt đấy nó còn ốm, tuy mệt nhưng tinh thần rất thoải mái.
mình hồi đầu cũng nhịn, nhưng con đi viện suốt ngày, rồi lại thêm chuyện ông bà chiều cháu, chồng thì mải chơi không thèm chăm con, mình cũng chán lắm. hồi mới sinh cũng ko bị ức chế đâu, nhưng càng ngày càng bị stress nặng.
nhà mình cũng động viên mình nhiều lắm, bảo cố nhịn đi vì con, bản thân mình cũng tự nhủ, về nhà gặp BMC thì tươi tỉnh lên, nói chuyện bình thường, nhưng đến khi gặp rồi thì mình ko thể thốt ra 1 lời nào. đến khi mình thu hết quyết tâm để tỏ ra bình thường thì nhìn thấy cảnh bà chiều cháu, mình lại nổi máu điên lên, và mọi chuyện còn tồi tệ hơn.
còn chuyện ở riêng thì cả 2 nhà ngăn, khoản kinh tế thì mình cũng ko lo lắm, cái chính là ko có ai trông con cho. bà ngoại còn tuyên bố thẳng là nếu ở riêng thì bà cũng ko trông con cho, như thế mình phải đi gửi hoặc thuê osin, nhưng lại ko yên tâm. giờ mình ko biết nên làm thế nào nữa.