5 người lớn, 1 bé 8 tuổi 1 bé 11 tháng chị lấy thành 3 phòng sup nhé. Đi ngày 28 bề 30/4 okie.Giai đoạn này đã có thực đơn BBQ cho tối 28 và tối 29. Ở giai đoạn này hoặc là chị ăn BBQ đêm 28 or 29: 368k/người lớn. Hoặc đặt ăn 150k/người/bữa. Em up thực đơn lên cho cả nhà xem. Cũng được lắm. Giá rổ chị check inbox nhé
Mình đang buồn và lo quá. Mong các mẹ nào có cùng hoàn cảnh như mình thì giải thích cho mình với.Mình vừa đi khám phụ khoa vì đã lâu từ khi sinh bé thứ hai đã hơn 2 năm mình chưa đi khám. Khi siêu âm thì BS nói mình bị polip ống CTC. D= 12mm Không biết thế nào bây giờ. Có nên đi nạo rồi làm xét nghiệm xem là lành hay ác không. Hiện tại mình vẫn bình thường không có triệu chứng gì hết, có nên đợi đến khi có triệu chứng như ra máu âm đạo giữa kỳ kinh hay sau khi QH thì mới phải nạo không. Các mẹ cho mình lời khuyên với. Mình lo lắm!
E thấy các chị viết nhiều về phở quá ko biết viết về phở cuốn vs phở chiên phồng chưa nhưng e cứ thêm địa chỉ này nhéPhở Chiên Phồng,phỏ cuốn,bắp bò trần,chả ngan nướng lung tung loạn xạ..Hưng Bền ở Nguyễn Khắc Hiếu ý chị ạh...đi từ đường Thanh Niên thì rẽ vào phố Trúc Bạch xong có cái ngã tư rẽ sang phải sang Ngũ Xá đi thêm 1 đoạn ngắn nữa có cái phố nhỏ như ngõ tên Nguyên Khắc Hiếu thì vào chị ạh.Nhưng chú ý phải bỏ qua 1 loạt hàng phở vắng lèo tèo,thấy hàng nào đông nhất biển màu đỏ cocacola xong ghi chữ Hưng Bền thì vào.Thường e ăn 10 cái phở cuốn,1 phở chiên phồng cho 2 người vs cả 2 chai coca hết có 70k.Miến lươn e biết 1 hàng ở trên Đại Cồ Việt..đi từ Kim Hoa ra rẽ phải xong đến đoạn mà hay bán quần áo hàng thùng ý.Nó là 1 cái hàng nhỏ,bà ý bán gánh ngồi trong cái kiot khoảng 10k,15k 1 bát nhưng khổ cái ko có trà đá uống.Còn chả rươi nữa e ko biết mùa này có rươi ko vì lâu e ko đi ăn nhưng hồi mùa đông e hay ăn ở chỗ ngõ hàng Chai đoạn từ hàng Lược phi vào í.Ngon lắmThạch dừa sương sa ở trên Hàng Cót..hàng gần cái chùa.Cháo sườn bán ngay đầu Ngõ Huyện phía Lý Quốc SưMì tim Hàng Giấy ~25k 1 bát,hoặc Hàng Khoai rẻ hơn~20k nhưng mà quán tối hơn.Caramen thập cẩm ở trong chợ Nguyễn Công Trứ,trc khi vào thì gần ngay ngõ đấy có bà bán bánh mì thịt xiên mua 1 cái xong vào chợ ngồi ăn 10k 1 bát caramen chị ạh.Nhưng hộm cn bạn e vớt đc 1 e bé gián ở trong bát nhìn xinh lắm,đến tận bh vẫn còn ngất lịm:))=))Bánh xèo ở gần khu đấy cũng có 1 hàng.Chị vào đấy hỏi là ng ta chỉ cho ngay.Ngon lắm nhưng chờ lâu.Chả cá Thăng Long-21 Đường Thành...giá cả khoảng 100k 1 ngườiCháo sườn ngô-3 Phan ĐÌnh Phùng.~50k 1 niêuCơm rang Mã Mây e hay ăn hàng gần khách sạn,trứng óc hoặc ko óc hết khoảng 80k 2 người.Bún thang ăn tạm được~20k bát vs xôi pate cùng hàng luôn-33 Hàng HòmBún thang bà Đức cầu GỗCó 1 hàng bún ngan ở Đê Là Thành Cũ mà mình đi vào bên tay phải.Cũng ngon chị ạh..~20k bátChè thập cẩm ngõ 72 Trần Hưng Đạo...e thấy hơi ngọt nhưng mẹ e chết mê .25k 1 cốcChân gà nướng-Ngõ GạchBún đậu ngõ Phất LộcÔi nhiều lắm để khi nào e post tiếp 8-}
Tôi đã thoát được một cái địa ngục trần gian mà cố chịu đựng nhiều năm nay vì con nhỏ. Mỗi lần vợ chồng tôi cãi nhau là mẹ tôi lại khóc, mẹ tôi không muốn các cháu phải khổ. Nhưng lần này thì lại khác . Tất cả các thành viên trong gia đình tôi, từ mẹ tôi, anh chị em tôi cùng các cháu đều ủng hộ việc ly hôn để giải thoát cho tôi khỏi kiếp đọa đày.Vợ tôi đã ra đi được hơn 20 ngày. Kể từ hôm cô ấy đi tôi thấy cuộc sống thật dễ chịu. Không phải nghe những tiếng kêu xoang xoảng quát con, quát chửi nhân viên, quát khách hàng...Không còn phải nghe những câu cãi láo với chồng. Không còn phải nghe những câu mất dạy vô văn hóa. Tôi không còn chán chường uống rượu say bí tỷ nữa. Cắt tóc cạo râu, đầu tóc gọn gàng,ăn mặc chỉnh tề Buổi sáng đưa con trai đi học từ sớm, đến công ty sắp sếp lại công việc, tuyển kế toán mới, nhân viên xuất nhập khẩu mới, nhân viên quản lí mới.Kể từ hôm cô ấy đi khách hàng đông quá làm không hết việc, những khách hàng đã bị mất đều muốn quay lại. Những đối tác bị cô ấy đối xử tệ bạc đã nhận được từ tôi lời xin lỗi. Những nhân viên tuyệt vời tôi đã đào tạo ra bị cô ấy đối xử tồi tệ khốn nạn khiến họ phải bỏ ra đi ,làm cho công ty tôi suy sụp đều hứa quay trở lại giúp tôi.Tôi đang từng bước xây dựng lại cái đống đổ nát mà trước đây chính tôi đã xây hoành tráng.Giờ đây tôi tự nhủ, nhẫn nhịn mà làm gì khi càng nhẫn nhịn thì sự việc càng trở nên tồi tệ.Một ngày mới đang bắt đầu sau 15 năm mu muội
Hôm vừa rồi hắn ta có nhắn tin cho em nói rằng chắc chia tay nhau thật, em trả lời là 'Không thật thì giả chắc?". Rồi bảo là anh chỉ muốn chết thôi, em bảo là đang có tình yêu đẹp thế thì chết làm gì? bla...bla...Nói chung là rất thương tâm... Đến hnay em mới biết hắn còn tuyên bố với mọi người rằng "Anh biết anh như thế này là sai. Nhưng anh với cô ấy yêu nhau, từ trước đến giờ anh chưa biết yêu là gì, đến giờ đây mới là tình yêu của anh" Em viết đơn ly hôn rồi, muốn mang ra tòa ngay nhưng có bác nào biết thủ tục ly hôn ko ạ? Em sợ người ta lại đưa về phường để hòa giải thì lại khốn khổ, mà dai dẳng chứ ko nhanh chóng dứt khoát được. Có đường đi tắt ko ạ?
“... Muốn làm phụ nữ đau khổ thì chẳng cần phải dùng bạo lực hay chửi mắng, mà chỉ cần không để ý tới họ là xong".
Nhắc đến phòng khám Điện Biên Phủ là em lại tức điên lên :mad::mad::mad:Chuyện là thế này, cách đây khoảng hơn 2 tháng, khi em mới biết mình có tin vui thì chồng em có cái nhọt ở mông bao nhiêu năm nay rồi, nhưng do đợt đấy ăn nóng nhiều quá nên nó bị sưng lên, rất đau, ngồi cũng phải kiễng mông lên.Em mới nói chồng ra phòng khám ngta chích ra cho 1 tý, cho đỡ đau chứ ko cần phải vào viện. Chồng em sáng thứ 2 đi làm, trưa ghé qua phòng khám chỗ ĐBP, nghĩ là nó to, nó hoành tráng thì nó tốt, vào ngta chích cho 1 tý rồi chiều đi làm tiếp.Ai ngờ... ngta bắt thử máu, hút dịch làm xét nghiệm rồi kêu vào phòng mổ. Vết mổ dài 6cm, và sâu 2cm, và ở ngay cạnh chỗ đi "nặng". Chồng em lúc đang mổ thì hết thuốc tê, mà ông bác sĩ cắt ra 1 cục thịt to tướng, chồng em gào lên đòi tiêm thuốc tê nữa, mãi ông ý mới tiêm cho. Mổ xong, chồng em bắt taxi đi về...Hồi đó, em nằm tĩnh dưỡng ở nhà vì thai yếu quá, ra mở cửa cho chồng thấy mặt chồng cắt không còn giọt máu, đứng còn không vững, phải vịn 2 tay vào cửa mà em thấy choáng quá. Vội vàng mở cửa cho chồng vào nhà, chồng nằm vật ra giường, quần thì ướt đầm hết cả máu, sợ ơi là sợ (mà chồng em thuộc dạng cao to, trộm vía khoẻ lắm, chẳng bao giờ thấy nhức đầu, sổ mũi)... Ông bác sĩ chỉ cho uống thuốc kháng sinh, mà tiền thuốc gần 700KRồi chồng em thiếp đi, chắc là do mất máu nên mệt, tối nhờ 1 ông y tá ở phòng khám gần nhà vào rửa vết thương, rửa được khoảng 3 ngày thì có vẻ là vết thương bên ngoài khô khô, nhưng ngày nào cái băng cũng ướt đẫm máu và mủ. 2 vc lại đi làm, nhưng vì chồng vẫn đau, em thì sợ thai yếu nên đi taxi, mỗi ngày đi về hết hơn 200K, xót hết cả ruột...Rồi vết thương bị đứt chỉ, nhiễm trùng, 2 vc sợ quá lại đến phòng khám ĐBP xem thế nào, thì ông bác sĩ mổ ko 1 lần lên xem vết thương, mà chỉ nói là hàng ngày lên đấy y tá ngta rửa cho. Okie, ko sao, hàng ngày lại mất gần 150K tiền taxi đi về phòng khám để rửa vết thương (tiền rửa vết thương có 15K). Được mấy ngày, chồng em vẫn kêu đau, nhức, không ngủ được, và vẫn uống kháng sinh được kê thêm ở phòng khám hơn 500K nữa. Vết thương vẫn ko đỡ, vẫn nhiễm trùng nặng, bị tụ máu, và càng ngày càng loét sâu. Đến ĐBP ngta đẩy trách nhiệm đi, ngta nói nhiễm trùng nặng quá rồi, vào viện chạy tia sóng ngắn để lên tổ chức hạt đỏ rồi quay lại đấy ngta điều trị tiếp.Nhà em sợ để lâu vết thương nhiễm trùng máu thì chết, sợ quá sáng sớm thứ 7 em bắt chồng em vào khám ở bệnh viện Xanh pôn, có người quen thì bác sĩ ở đấy ngta gào lên, với cái nhọt như thế này mà mổ luôn thì may mà bệnh nhân khoẻ, chứ ko thì chết ngta à, phải cô đặc lại cái nhọt rồi lúc ý mới rạch ra chứ. Em cứ cầm cái sổ khám tôi phê vào đây mà lên kiện họ, làm ăn tắc trách quá, chỉ cần để 1, 2 ngày nữa là nhiễm trùng máu rồi. Thêm vào đó, với vết thương thế này mà chỉ cho uống thuốc kháng sinh :mad::mad::mad:, phải tiêm kháng sinh liều cao, cộng uống thuốc nữa. Bây giờ em cứ về nhà đi, uống hết đợt thuốc này, lên đây lấy thuốc nữa, khoảng hơn 10 ngày vết thương hết nhiễm trùng thì cho mổ lại. Cái nhọt này chỉ là u bã đậu, mổ luôn năm nay cũng được, mà để cũng chẳng sao...Về nhà, hàng ngày anh bác sĩ 2 lần đến rửa vết thương và tiêm cho, khoảng 10 ngày là vết thương lành lành, vc em quyết định ko mổ nữa, để mấy năm sau mổ cũng được.Em về cứ nói chồng em là phải kiện cái phòng khám đấy đi, không chỉ cho 1 mình mình, mà còn cho những bệnh nhân sau nữa. Chồng em thì nói thôi, vì ông bác sĩ mổ cho anh cũng già lắm rồi, ngót nghét 70 rồi, kiện khổ thân ngta ra. Nhưng em là em tức lắm, vì cái nhọt ở mông thôi mà tổn hại sức khoẻ, tổn hại tiền nong, và tổn hại cả tâm lý nữa :mad::mad::mad:
da pm e roi, tra loi som giup c de c len ke hoach nhe, tks e nhiu nhiu
Bạn nên đi khám rồi giải quyết luôn đi. Mình vừa lấy kq hôm trước rồi, không có gì bất thường may quá. Mấy ngày chờ kq không ăn không ngủ được, tưởng tượng ra đủ chuyện. Bạn nên làm rồi xét nghiệm cho yên tâm. bs có nhiều cách để giải quyết lắm: cắt, đốt... Đừng lo lắng quá, bạn ah. Mình cũng đã sợ, lo lắng rồi mọi chuyện cũng ổn mà
1 tháng rồi kể từ lần cuối bố con mình ngồi nói chuyện với nhau, với con đấy sẽ chẳng bao giờ là lần cuối cả, vì riêng đối với con bố vẫn chẳng đi đâu hết, bố vẫn sống cách con một quãng đường đi đấy thôi, nhưng vì con bận bọn trẻ con nên chẳng gặp bố được, còn nói chuyện thì con vẫn nói chuyện với bố trong suy nghĩ của con.
1 tháng trôi qua, trong lòng con cứ có điều gì đó trĩu nặng, con cố làm cho cuộc sống của con trở lên bình thường như nó vẫn bình thường từ trước đến nay. Chỉ có điều thời gian rỗi con không biết làm gì, con biết là có người trách khi thấy con ít nói chuyện với mẹ, nhưng bố ơi con vẫn thấy mọi việc có gì đấy chưa bình thường trở lại, thật khó khăn khi nói chuyện bình thường với mẹ mà lại không nhắc đến bố, trước kia câu chuyện của con và mẹ xoay quanh việc bố ốm thế nào, bố ăn thế nào, giờ con thấy khó chịu khi câu chuyện là thắp hương cho bố thế nào, nấu gì để cúng bố. Con chưa quen nổi với điều này, hy vọng mọi chuyện sẽ dần bình thường để con có thể nói chuyện với mẹ nhiều hơn nữa.
1 tháng rồi, không biết bao nhiêu đêm con tỉnh dậy rồi nghĩ về bố. Nhiều lúc con muốn khóc gào lên để rồi nhẹ bớt trong lòng nhưng con hầu như chẳng có thời gian cho riêng mình. Hôm trước nghe Tép nói: ông ngoại sẽ sống nghìn vạn xuân, con hỏi Tép: ông sống ở đâu? Tép bảo: sống ở chỗ ông thuê nhà ấy, mà con vẫn chưa được đến thăm nhà ông. Nghe cháu nói mà con khóc, con chỉ biết nói: uh, ông sẽ sống nghìn vạn xuân. Hôm trước lại nghe Vịt nói: cháu ngủ mơ thấy ông nội đang đọc báo ở tầng 5, cháu và e Tép vào chơi với ông. Con bảo cháu: uh, ông vẫn bình thường mà, vẫn đọc báo ở đấy thôi, cháu cứ coi mọi chuyện vẫn bình thường là được. Các cháu vẫn nhớ bố, bố yên tâm đi.
1 tháng rồi, bố hết hẳn mọi bênh tật, đấy là điều con mừng nhất. Trong nhà bố quý con nhất vậy mà khi bố lên cơn đau đến con bố cũng chẳng muốn nói chuyện thế là con hiểu bố mệt mỏi đến mức nào. Bây giờ bố đã đạt được ước mơ, mình sẽ thường xuyên nói chuyện bố nhé
1 tháng rồi, bố một mình đi về hướng khác hành trang của bố là toàn bộ những gì bố quen dùng hàng ngày, là những thứ bố thích ăn được mọi người hàng ngày chuẩn bị để mời bố. Với con, có lẽ vì không sống cùng bố nên chẳng thấy đổi thay gì nhiều, có đổi thay là bố hết ốm rồi, con không phải sắp xếp thời gian đi bệnh viện cùng bố nữa. Mẹ bảo bố giờ đi mây về gió, nhưng con tin là bố chẳng đi đâu xa, bố vẫn ở bên mọi người đấy thôi. Bố nhỉ
Gap duoc toppic nay, vao day de cung chia xe voi moi nguoi
http://vn.360plus.yahoo.com/hexingnow
minh da la dang hay mo an ma doc bai cua e nay cung ...bai phuc.hehe
chuc mung anh:Applause::Applause::Applause::Rose::Rose::Rose:
Co gang len ban nhe:LoveStruc:
ps: tu nhien khong oanh duoc TV:mad:
Không những hòa giải ở phuong ma con ca o to dan pho...Hinh nhu nop don o phuong truoc hay sao ay ban ah, don gio khong viet nua ma phai ra toa an quan ma mua ve chi viec dien vao thoi, ho huong dan minh cach lam ay ma. Chia xe voi ban, cuoc doi dung la cha biet the nao ma noi:Thinking:
Mình tâm đắc đến đoạn này thôi:Thinking:. Chuẩn không cần chỉnh:Laughing:
Nói đến chuyện này mình càng thấy bức xúc, mình cũng có 2 bé. Cũng đã nhiều lần phải đưa con đi viện và bản thân mình cũng đã vài lần phải đi viện. Mình cũng đã gặp nhiều bác sĩ, y tá tốt nhưng cũng đã gặp một số tuy không đễn mức vô lương tâm như thế nhưng cũng bị mắc căn bệnh thờ ơ trước nỗi đau của người bệnh. Nhiêu khi mình thấy không hiểu nổi, họ có trái tim không? Hay họ hàng ngày nhìn thấy cảnh người khác phải chịu đựng nỗi đau, lo lắng nên họ thấy điều đó là bình thường, họ thành vô cảm?
Một nghịch lý là chúng ta vẫn phải trả viện phí (hoặc các chi phí để vào viện cao) mà lại hưởng sự chăm sóc như được…… bố thí
Mình còn may mắn là sống ở thành phố còn có nhiều sự lựa chọn trong các dịch vụ y tế. Mọi người khi vào bẹnh viện có thấy những người ở tỉnh xa đi khám bệnh hay đưa con đi khám bênh không? Nếu là theo BHYT nữa thì còn khổ nữa, các chị y tá nhà ta tha hồ mà hạch sách, này nọ, mình tận mắt chứng kiến thấy có bà cụ để quyển y bạ sai vị trí mà chị y tá hoạch hoẹ, lườm nguýt…
chỉ biết ngửa cổ lên trời hỏi rằng bao giờ các bác sĩ, y tá vô lương tâm của chúng ta mới có phong cách làm việc như ở nước ngoài nhỉ? Nói đến đây có khi các anh chị ấy lại biện minh rằng ở đó họ được hưởng đãi ngộ tốt hơn. Họ có bao giờ tự hỏi mình có xứng dáng với sự trân trọng của xã hội dành cho họ? có xứng đáng với những gì họ đang đươc hưởng?:mad:
Sợ quá. Thấy phòng khám đấy to mình cứ nghĩ nếu cần khám gì sẽ qua đó, đọc vụ của bạn này thì phải cạch luôn