-“Cô từng nói bảy năm cô bên tôi, ừ thì bảy năm tôi cũng bên cô, bảy năm cô được ở bên người cô yêu, còn tôi, cái thứ có với cô, chỉ là thích, là cảm động, là thói quen chứ không gọi là yêu, thử nghĩ xem, chính xác ra tôi vẫn là người thiệt thòi hơn…”Lập luận của người thông minh, mình đến đờ người.-“Nghĩ lại, dù chúng ta có từng thân mật nhiều lần, tôn trọng cái lối suy nghĩ cổ hủ của cô, tôi vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, mai sau cô vẫn có thể nói với chồng mình, cô là gái trinh, như vậy…tôi cũng chẳng làm gì gọi là ảnh hưởng tới cuộc đời cô cả!”Gái trinh?Còn một lớp màng trinh, thì được gọi là gái trinh?Là đáng tự hào, hay là lỗi của mình, nếu lúc đó trao cho anh rồi, có khi nào bây giờ được mang chuyện ấy ra bắt đền?Thời gian qua, mình khóc rất nhiều, chẳng hiểu sao, ngay bây giờ đây, không rơi được giọt nước mắt nào, chỉ có một thứ cảm xúc…là ĐẮNG!-“Mấy năm đại học, cô giúp đỡ tôi, tôi là người trí thức, tất nhiên tôi sẽ không quên ơn, cái này, cô giữ, hàng tháng tôi sẽ chuyển tiền coi như trả nợ ân tình xưa…từ nay chúng ta không liên quan…”Người ấy nói rồi, nhét cái thẻ ATM vào tay mình, bỏ đi, không một chút lưu luyến.LẠI VIỆT AN.Mình mân mê cái thẻ cùng dòng chữ đầy thân thương, cái tên này, cái tên mình gọi, bao đêm trong giấc mơ, cái tên mà trước kia, chỉ nghe thấy mình đã mỉm cười…vậy mà giờ đây……..…..-“Đóng cửa, đóng cửa hết cho tao…”-“Chị à, mới 8 giờ tối mà!”-“Không buôn bán gì hết, dẹp hết!”-“Nhưng khách còn đang ăn…”-“Đuổi về hết cho tao, nhanh lên, đóng cửa lại, dẹp luôn…chúng mày muốn nghỉ việc cả lũ à…đuổi hết, nói không cần trả tiền…”Hôm ấy mình điên rồi, biết cái gì nữa đâu, quán xá cũng kệ, bọn nhân viên thấy vậy, không dám cãi, cũng may toàn đứa ngoan, đầu mình lúc đó choang choáng, chỉ thấy mờ mờ hình ảnh chúng nó xin lỗi khách ríu rít, mong thông cảm này nọ.Chẳng biết bọn nó giải thích kiểu gì, không thấy khách giận, chỉ thấy mọi người ngoái lại nhìn mình lắc đầu.-“Biến, nhìn gì mà nhìn…”-“Cút, cút hết cho bà…”…..-“Về hết chưa?”-“Về hết rồi chị!”-“Chúng mày cũng về hết đi, tao không muốn thấy ai hết…”Từng đứa, từng đứa, không dám thay cả đồng phục, cứ thế cun cút về.Quán xá vắng lặng như tờ, trống không.Cuộc đời mình, có hai thứ khiến mình tự hào, tình yêu với người đàn ông, hoàn hảo như soái ca ngôn tình, và cái quán này!Giờ người đàn ông đi rồi, mình chỉ còn quán thôi.Mình đi lên đi xuống, tầng một, tầng hai, tầng ba, khóc, rồi lại cười.Mình không biết ngày mai sẽ ra sao nữa?Sẽ làm gì đây?Cửa sổ mở, gió thổi, gió thu gì mà lạnh éo chịu được thế?Một giây một khắc tỉnh táo, mình đã tự động viên, phải cứng rắn lên chứ, phải kiên cường, hôm nay đuổi khách vậy, doanh thu giảm, tiếc quá.Giờ mình phải ngủ, sáng mai dậy sớm, kiểm tra xem bột nhập có chất lượng không, lá gói bánh đủ sạch không, thịt thà như thế nào…rồi mình còn phải đích thân pha bột chứ? Còn bao nhiêu là việc, phải đi ngủ mau.Bây giờ về nhà hay ngủ ở đây?Mấy năm tích cóp, mình mua được cái chung cư ở Royal, cho gần quán, nhưng bận không về đó mấy, thôi, hôm nay cứ ở đây đi.Mình mò lên gác xép tầng ba, trằn trọc, quay hết bên này bên kia, khó chịu.Rồi lại lật đật xuống, làm cốc rượu. Trước giờ thấy cái thứ này chẳng có gì hay ho cả, bây giờ lại thấy thật có ích, uống vào, người cứ lâng lâng phê phê, cảm giác rất tốt.Mở tivi, tiếng hát da diết, xa xăm…Và em biết anh sẽ quên hếtNhưng bài tình ca viết riêng tặng emVà em biết trái tim anh cóHình bóng ai kia chẳng riêng mình em….Biết cái gì mà biết? Hát mới chả hò, hết bài rồi à?Ai biết?Mình đâu có biết đâu?Cái con ca sĩ kia, nó biết mà nó không nói cho mình, láo thật, bực bội, mình phang luôn chiếc ly đang cầm trên tay vào màn hình.Ly vỡ…Từng mảnh, từng mảnh, tan nát, vỡ vụn…như lòng mình vậy.Thế mà con ca sĩ kia, nó vẫn không chịu im mồm.Và em sẽ không trách anh nữa, chẳng trách anh đâu…Đờ, trách nó cũng không nghe mày con ạ, ở đó mà hát.Nó tưởng mình nó là biết hát đấy, mình cũng biết hát, ngày xưa mình cũng ở trong đội văn nghệ nhá, để bà hát cho mà nghe.Nghĩ thế, mình hứng khởi cất giọng.-“Và em sẽ không trách anh nữa, VÌ EM HẬN ANH, thằng chó chết kia, la la la la…”Lúc đầu, là vô tình làm rơi một cái bát trên bàn ăn của khách, nhưng cái âm thanh, nghe rất vui.Mình tự cầm cái thứ hai, ném, ôi, thật sướng.Cái thứ ba, thứ tư, bát cứ rơi, đĩa cứ vỡ, mình thấy vui lắm, cười rất hả dạ.Cái thứ năm, lần này không nghe thấy tiếng CHOANG ngay lập tức, mà nhìn thấy bóng một người đàn ông, đứng tựa cửa ngoài ban công, bị đĩa lia trúng, trán rớm máu, và sau đó, chiếc đĩa mới rơi xuống, vỡ vụn.Ai?Có phải là anh không?Cái dáng này, trong tiềm thức, mình thấy nó quen thuộc…Vậy rốt cuộc, có phải anh?Hình như là anh…mình như mất trí luôn, chạy tới ôm lấy, khóc lóc thút thít.comment by WTT mobile view
Gửi chủ top! Mình cũng 29t lấy ck, con mình đc 3t rồi, ck mình hơn mình 1t. Nói thật với bạn thời gian có bầu, đặc biệt lúc chăm em bé là quãng tg kinh hoàng của mình. Ck mình k những vô tâm mà gđ a ta cũng nghiễm nhiên xem việc sinh con, chăm con là việc của 1 mình mẹ nó, còn bố mẹ mình có xót con thì tự đến mà chăm. Trc đây mình k biết, có lẽ cũng trầm cảm lúc bầu và sinh con nên giờ mới phát hiện bé bị tự kỷ, chăm đc bé quả thật cực kì vất vả. Bố mẹ mình và mình mỗi lần nghĩ lại cũng thấy mệt mỏi, giờ bé lớn hơn tí nhưng mỗi lần cho ăn phải 3-4h, ngủ thì 12h chứ k phải 2h sáng như lúc bé nữa. Ck mình thì cực kì vô tâm, nhưng thú thực mình k hề cằn nhằn vì mình chán quá chẳng buồn nói nữa. Con đc 3th là anh ta xin đi nước ngoài lv luôn. Mình vẫn nói với anh ta, 4 năm lấy ck thì mình có 3 năm hp vì mình chỉ ở với anh ta 1 năm thôi. Giờ anh ta sắp về nước, mình lo lắng đến nỗi stress luôn. Với ng ck vô tâm thì khó sửa lắm bạn ạ. Nếu mình ở địa vị của bạn, cứ kệ anh ta, chẳng việc gì phải nt hay đt níu kéo, mà níu kéo theo kiểu của bạn giống như hăm doạ thì đúng hơn. Cho nên anh ta lại càng cố tình như thế. Nếu bạn muốn giữ ck, hãy bình tĩnh để cả 2 có tgian tạm xa nhau, suy nghĩ tích cực hơn, chứ ở gần nhau bạn thì bức xúc mà a ta cũng k khá hơn. Nếu có nt cho ck, bạn chỉ nên thông báo tình hình của con mà thôi, còn tuyệt đối k níu kéo cũng k nt theo kiểu a k về thì bla bla... A ta dù sai, nhưng nhận tn kiểu đó sẽ cảm thấy bực mình hơn. Còn sau đó thì khi ck về, bạn nên thẳng thắn chia sẻ cảm xúc của mình với ck. Nếu bạn cảm thấy anh ta k thể thay đổi thì chia tay thôi. Chúc bạn sống tốt nhé.comment by WTT mobile view
Bạn sai ở chỗ hy sinh quá nhiều cho chồng con và gđ. Bạn nên đọc và làm theo topic " người phụ nữ hãy biết tự yêu bản thân" ở trên nhé. Làm đc cũng cần có thời gian , nhưng tư tưởng thông rồi mọi việc sẽ dễ dàng hơn
Chuyện của bạn mình còn bá đạo hơn ... Biết chắc ck đang ăn cơm cùng cả nhà gồm bố mẹ, ông bà, a chị nhà bồ nàng ta mua 1 túi quà to ung dung mang đến chơi chào hỏi mọi người như đúng rồi xong làm luôn câu : đây là a chồng yêu quý của cháu, hôm nay cháu đến đây không phải để gọi a ấy về mà cháu đến để lấy xe của cháu về còn chồng cháu ông bà với cô chú cùng mọi người ở đây cứ giữ lại làm con cháu trong nhà và e đây thích a ấy làm chồng cháu sẵ sàng nhường cho e ấy luôn ... Cháu cũng không cần trợ cấp nuôi con đâu ạ mặc dù con cháu còn chưa hết cữ ... Sau đó nàng ấy chào mọi người rồi đi thẳng ... Về nhà cũng không làm ầm ỹ lẳng lặng thay ổ khoá nhà rồi ôm con về ngoại ... Sau đó cả chồng cả bố mẹ chồng đến xin nàng ta vẫn nhất quyết không tha thứ ...
mih cũng từng giống như mẹ nè, mới sinh xog đứa thứ 2 là da mình đen thuj, mụn nổi đầy mặt,...xài bnhiu kem cũng k hết. may là lúc đó em chồng mình chỉ mình đi spa chăm sóc da lại, vừa trị mụn, trắng sáng lại da còn được bác sĩ tư vấn bí quyết chăm sóc da tại nhà để da đẹp lâu nữa. công nhận có bác sĩ chuyên khoa da có khác
Trong lúc đau đớn nhất, giọng kể vẫn lạc quan, hài hước... E phục c. Đọc xong thấy đâu đó có hình bóng mình...hihi
Cảm ơn bạn nhiều về những chia sẻ. Nói thật mình Iu ck lắm, chắc đó là do và là ngọn nguồn của tất cả, yêu nhiều nên đôi khi cũng muốn ng ta đáp trả đúng như vậy, yêu nhiều nên đau khổ gấp bội khi thấy ck càng lúc càng vô tâm. Hôm nay con lại ốm, tay bồng bế tay lo việc nhà, lòng thì nặng trĩu...chưa bao giờ mình nghĩ sẽ có 1 ngày mình tệ hại đến thế.
Cảm ơn mẹ.bạn nói đúng, giá như mình biết yêu bản thân mình hơn một chút có lẽ sẽ ko có kết cục ntn. Giờ đây mình mới nhận ra điều mình đánh mất không phải là ng Ck mình hết lòng yêu thương mà chính là bản thân mình. Nhìn nhận đc vấn đề nhưng để thay đổi nó chẳng biết phải bắt đầu từ đâu
Du hanh dong ntn thi phu nu nao khi biet ck minh ngoai tinh cug tan nat ruot gan roi. Nhug e thik cach cua c nay. Han da khon nan den vay ma con co the tha thu quay ve thi sog lam sao noi