Mình đang cần liên lạc với bác sỹ ứng trưởng khoa tk bv nhi, mẹ nào có số dt và dc pk cho em xin với ạ. tks
E chào các chị, em từng bị động kinh sau một cú shock tinh thần khi đang đi du học tại Anh. Nhưng do giấu gia đình tiếp tục học nen em bị rất nặng. Một ngày bị co giật 2 tới 3 lần. Khi bên Uk các bác sĩ ke đơn cho em lamotrigin e không khỏi được. E bảo lưu toàn bộ chương trình về Việt Nam! điều trị và phần nào thành công. Em điều trị bác sĩ Minh phó trưởng khoa khám tự nguyện ở Bv Bạch Mai Hà nội. Cho đến nay em dứt cơn được gần 4 năm rồi. Bác sĩ Minh rất giỏi giúp em đổi từ thuốc cũ ( vốn chỉ lưu hành ở Châu Âu, rất khó mua được ở Việt Nam! sang thuốc trileptan ). Em là một trường hợp rất may mắn khi gặp được đúng bác sĩ. Vo tình e đọc được topic của các chị. Em hi vọng chia sẻ của em sẽ giúp các chị tìm được bác sĩ tốt vì vốn dĩ bệnh động kinh phải duy trì một bác sĩ theo đúng lộ trình
Tớ thấy ý kiến 2 để vợ chồng chủ top thụ tinh rồi đưa vợ chồng anh trai nuôi còn vô lý hơn. Nó ko giải quyết được vấn đề của nhà kia, và chỉ làm vấn đề rối rắm hơn 1. Một cặp vợ chồng mà nuôi 1 đứa con chỉ có 1/4 của nhà mình2. Một cặp vợ chồng có 1 đứa con 100% của mình mà ko được nuôi.Kết quả: Cả 4 người đều ko ai giải quyết được gì, vật vã đau khổ Còn phương án kia thì1. Một cặp vợ chồng được nuôi 1 đứa con có 3/4 của nhà mình. Bác nuôi cháu, mẹ nuôi con ruột2. Một cặp vợ chồng có chồng vui vẻ vì được giúp đỡ anh trai mìnhKết quả: Cả 3 người vui, 1 người ko bằng lòng Vấn đề của chủ top ở đây chỉ là tiếng nói của bạn trong gia đình đến đâu. Bạn có khả năng "cấm" được chồng ko? ình thấy thực tế ;là KO rồi, mà nếu đã KO thì thanh thản cho dễ sống 1. Đời nó còn đạo lý, luân thường. Đừng nghĩ rằng khi có sự gắn bó "đặc biệt" thì lập tức chồng và chị dâu sẽ nọ kia với nhau. Vì họ muốn nọ kia thì chẳng cân đứa con sinh học chung họ vẫn nọ kia2. Cứ nghĩ rằng, con mình thêm anh thêm em đi. Good luck.
cuộc sống mọi người vẫn tham sân si thì vẫn bể khổ,ông chồng gia trưởng,bà vợ và chị dâu cùng ick kỷ.sau này chắc chắn thêm phiền lòng cho cả đại gia đình thôi
Chủ top quyết định đồng ý rồi phải không?Thật ra mình gặp rất nhiều trừong hợp xin trứng, tinh trùng của người thân ruột thịt rồi, mình thấy họ nói chuyện đó họ cảm thấy bình thừong. Cho nên mình thấy chuyện xin tinh trùng của em trai cũng bình thừong vậy á, chả nghĩ ngợi mấy đến các hệ lụy sau này như chủ top. Có lẽ mình là con người suy nghĩ đơn giản vô tâm nên vậy hic.Mình cũng đem tình huống nhà chủ top ra hỏi ý kiến chồng mình, đồng chí chồng ngẫm nghĩ xong cũng gật đầu đồng ý cho luôn, lý do vì sao thì y hệ như chồng chủ top! Mình lại đem nói mấy điều lo ngại như chủ top và mọi người ra nói, thì đồng chí chồng cũng gạt phăng bảo không có chuyện đó đâu mà lo, nói y hệ như chồng chủ top luôn :)). Về đứa con, chồng mình bảo là, ông bà có câu "sảy cha còn chú, sảy mẹ bú dì", họ hàng ruột thịt không yêu thưong quan tâm sao được, nhưng chắc chắn không bằng con mình dứt ruột đẻ ra rồi. Có lẽ đàn ông họ suy nghĩ đơn giản như vậy đó, chồng chủ top có khi là vô tâm không để ý tới cảm xúc của vợ thôi. Vì vậy chủ top không nên lo lắng quá đến tưong lai, tránh làm ảnh hửong đến hiện tại. Hạnh phúc hiện tại mà được chăm chút giữ gìn vun đắp từng ngày thì há gì tưong lai đen tối mịt mờ? Chủ top cứ hết mình vun vén tình cảm với chồng bây giờ đi, mà rủi ro sau này chồng có tư tửong khác lạ, thì đó đâu phải do mình, do thằng chồng không tử tế, lúc đấy thì chẳng tiếcTuy nhiên đồng ý là một chuyện, nhưng bạn nên làm rõ những điểm này.- Việc nói dối chồng chủ top là chồng chị dâu: Mình thích mọi việc phải quang minh chính đại, tại sao phải nói dối như vậy cho rối rắm phức tạp? Việc làm thủ tục hồ sơ tton cần có cả giấy đăng ký kết hôn nhé. Chả nhẽ lại đi làm giả giấy đăng ký nữa à, sao lại đẩy tình huống thêm khó khăn phức tạp như thế??- Lý do bệnh viện từ chối không cho người thân hiến tặng tinh trùng là vô lý. Mình không biết vợ chồng anh chị làm ở bệnh viện nào, nhưng một bệnh viện công lớn và thủ tục rắc rối như viện C mà còn cho phép thì chả nhẽ các bệnh viện khác từ chối? Đầy người đi xin hiến tặng tinh trùng và trứng của người thân mà bạn, chỉ phải điền vào giấy cam kết hiến tặng tinh trùng kèm thêm kết quả chứng nhận người chồng bị vô sinh thôi.- Thái độ của chồng: Nếu bạn không hài lòng là do thái độ của chồng-->nên nhẹ nhàng và thẳng thắn nói rõ cảm xúc của mình để chồng hiểu vì sao mình bực tức, có cách bàn bạc khác với vợ sao cho tôn trọng.Không chỉ riêng chuyện này mà còn trong cách ứng xử nói chung với ông chồng gia trửong, mình thấy bạn nên cải thiện vị thế của mình đối với chồng, đừng sợ chồng quá như thế. Làm thế nào để chồng biết được ngưỡng cảm xúc tiêu cực của vợ, chồng tôn trọng mình hơn.
Mình xin lỗi mạng bên mình chập cheng quá nên up bài không rõ ràng, mình đề xuất 1 việc này: Gio có 1 phương án nữa, phương án này an toàn cho bạn, cho chồng bạn và cả gia đình chồng, chỉ không an toàn cho chị dâu thôi, nhưng theo mình điều ấy không quan trọng vì tất cả mọi người cần nhất là đứa bé là máu mủ nhà mình cơ mà. Bạn hãy bàn với chồng 2 vợ chồng sẽ sinh thêm 1 bé và để anh chị nuôi nhé. Bạn và chồng sẽ thụ tinh nhân tạo và người mang thai sẽ là chị dâu bạn, nhưu vậy vẫn là con cái của gia đình mà chị dâu vẫn được bầu bí, được sinh nở theo đúng nghĩa, chỉ là đứa bé không phải con đẻ của chị ấy thôi, nhưng công sinh không bằng công dưỡng và đó mới là điều quan trọng.... Như thế vẹn toàn cả đôi đường, vẫn con cháu nhà mình mà nó lại được sự quan tâm của tất cả mọi người. Chứ để chị dâu có bầu với chồng thì nhỡ sau này anh chị ấy không hạnh phúc muốn chia tay chị ấy sẽ có quyền cắp con mình đi, chồng mình chịu sao nổi , sẽ đi theo và rồi biết đâu họ có tình cảm thì sao. Bạn nên mạnh dạn làm phương án này, chị dâu đã chấp nhận 1 người chồng vô sinh thì có gì mà không chấp nhận nuôi 1 đứa con của vợ chồng bạn đúng không? Còn nếu họ cứ muốn có bầu với chồng bạn thì bạn thử là người chủ động ly thân đi, chả lẽ chồng bạn thương anh chồng và lo cho cho anh ta hơn cả 2 đứa con đẻ của mình sờ sờ ra đó? Và họ có vui vẻ mà sống được không khi chồng bạn vì thế mà mất hạnh phúc??? Hãy nói với chị dâu thế và bảo nếu chị chỉ lo thân chị mà không nghĩ đến việc chị đang phá hạnh phúc người khác thì cả đời này cũng chả sống yên thân được đâu, tôi sẽ ra đi cho các người phải sống khổ sở, chắc chắn chị ấy sẽ cắn rứt mà nghĩ lại thôi.
Ngưỡng mộ các mẹ quá .
Bác sĩ Ninh THị Ứng: 0983325694. Số này từ năm 2013, ko bit bây jo bs còn dùng ko, bạn thử gọi xem.
Đúng vậy. Ngoài trình độ chuyên môn của bác sĩ theo mình phải gặp đúng thầy đúng thuốc. Mình đang theo 1 bác sĩ ở BV 103, tiến triển bệnh của cháu đã đỡ hơn nhưng ko biết có cắt cơn được ko? Bạn điều trị bao lâu thì dứt cơn vậy bạn? Bạn có thể cho mình số đt của bs Minh Được ko?
Tháng 1/2014 vợ chồng tôi chuyển sang chữa trị riêng 1 bác sĩ khác, lúc đầu uống thuốc cũng thấy đỡ nhưng dần dần cháu vẫn thế, ko cắt được cơn, chỉ giảm 1 tối còn khoảng 1-2 cơn, ban ngày thỉnh thoảng mới bị lên cơn nhưng cơn vẫn dài như cũ.
Đến tháng 01/2015 bác sĩ chỉ định dùng Lamictal 25mg kết hợp với Depakine, hậu quả con tôi bị dị ứng nặng nề, lở loét hết mồm miệng cả toàn bộ cả người, cháu ko ăn được cơm, ko uống được sữa nữa. Vội vàng đưa con lên viện tỉnh các bác sĩ nói chỉ cần chậm trễ vài ngày cháu sẽ bị lở cả đường ruột và lúc ấy thì cực kỳ nguy hiểm.
Các mẹ rất lưu ý, nếu bác sĩ kê đơn thuốc nếu có thuốc Lamictal 25mg thì phải rất thận trọng, theo dõi sát sao các biểu hiện của cháu, nếu sau 1 -2 tuần sử dụng, hoặc sau khi tăng liều nếu cháu có biểu hiện mặt hay người đỏ bừng (có thể ko nổi mẩn) thì dừng ngay, và khi cháu có dâu hiệu lở miệng thì đưa ngay cháu đến viện nhé. Con tôi đã mất 15 ngày ở Viện để truyền thải độc tố ra.
Sau đó con tôi được kê thuốc Keppra và Tegretol, sau 1 tháng uống thuốc, đến ngày 20/3/2015 con tôi cứ 15-20 phút bị ngã 1 lần. Hoảng quá, sợ con bị hạ canxi trong máu do uống thuốc chống động kinh rất hay gặp phải, nên tôi ngu xuẩn đã tự ý cho con dừng uống thuốc (đây là điều các cha mẹ có con bị ĐK ko bao jo được phép làm). Đây là lần đầu tiên tôi làm trái lời dặn của bác sĩ và hậu quả sau 2 ngày vào đêm 25/3 con tôi bị lên 2 cơn dài dằng dặc 30 phút mỗi cơn và triệu chứng tôi chưa bao jo được chứng kiến, đầy đủ của 1 cơn ĐK toàn phần. Sau cơn đó cháu gần như rất khó khăn trong việc nói và nhận thức, quên hầu hết các kiến thức đã học. (Cháu học rất giỏi là 1 trong 3 bạn giỏi nhất lớp).
Ngay sáng hôm sau tôi đưa cháu lên Viện 103 chỗ 1 bác sĩ người quen làm ở khoa Tâm thần. Đến nay cháu điều trị được 3 tháng, bs nói sau cơn đó việc điều trị cho cháu khó khăn hơn nhiều nhưng trộm vía đến nay cơn của cháu còn rất ngắn khoảng 5s/1 cơn, 1 tuần chỉ bị 1-2 cơn thôi. Cháu đã phục hồi lại được trí nhớ và thông minh nhanh nhẹn như trước.
Tôi dài dòng 1 chút để các mẹ có con bị ĐK lưu ý những sai lầm của tôi mà tránh cho các con. Tôi đồng ý với ý kiến của các mẹ, nếu chữa ĐK cho con tốt nhất nên tìm bác sĩ giỏi chữa riêng cho con và chỉ theo phác đồ điều trị của bs đó, tốt nhất đừng đưa vào Viện Nhi chữa vì nay người này, mai người khác. ở đấy bệnh nhân đông họ khám qua quýt mà lần nào cũng bắt con điện não đồ, tội con lắm.
Vấn đề là tôi ở nông thôn, ra HN ko biết được BS nào giỏi để chữa trị cho con. Bây jo đang theo BS ở Viện 103, con chưa cắt được cơn nhưng đã giảm hơn nhiều. Con ngắn,ko còn đập chân tay và nghiến răng nữa, cháu chỉ bị khó thở và giật giật mắt thôi. Cháu vẫn biết lúc nào sắp có cơn để chuẩn bị đề phòng.
Thương con đứt ruột. Con tôi lại bị tăng động nữa chứ, ko biết chữa chứng tăng động ntn đây?
Con tôi cũng bị bệnh động kinh từ khi cháu 20 tháng. Trước khi sinh cháu tôi bị ốm, sốt, đau đầu mất 4 ngày ko ăn uống được gì, lên bệnh viện tỉnh bác sĩ truyền nước bị sốc nên chuyển dạ sinh khi thai được 36 tuần. Cháu sinh ra bình thường phát triển tốt cả về thể chất lẫn tinh thần cho đến khi cháu được 20 tháng , khi cháu đang chơi ở nhà nghịch quay bánh xe đạp bị xe đổ vào đầu. 20 ngày sau cháu bị lên cơn co giật cả ngày, cả đêm. Ngày bị lên tới 5-6 lần. Đó là tháng 6/2008, quả thật lúc đó gia đình tôi rất hoảng hốt, ôm cháu ra Viện nhi, bsi Tuấn cho điện não đồ, kết luận bị động kinh, được chỉ định uống Depakine 0,2 dạng siro. Rất ngạc nhiên là sau khi khám ở Viện nhi, ngay ngày hôm sau con tôi ko bị lên cơn lần nào nữa. Tuy nhiên gia đình vẫn cho cháu uống thuốc theo chỉ định của bsi và vẫn đưa cháu đến khám đều đặn theo chỉ định. Đến tháng 9/2010 sau 2 năm ko phát cơn, bsi cho giảm liều và đến tháng 4/2011 bsi cho ngừng thuốc.
Vậy là thời gian uống thuốc từ tháng 6/2008 đến tháng 4/2011 con mình đã uống qua rất nhiều loại thuốc bắt đầu từ Depakine, rồi đến Dipromal và Encorate. Thời gian này cháu còn khám ở Khoa Tâm bệnh của Viện nhi và bị kết luận là " Tăng động giảm chú ý".
Mình cũng thấy nếu đòi như vậy thật vô lý quá. Đúng như bạn nói, cứ coi như con mình có thêm anh em đi. Chỉ cần chồng mình ko làm j quá đáng, biết được đâu là điều cần thiết, đâu là điểm dừng thôi.
Còn mình có yêu đứa trẻ hay ko còn phải phụ thuộc vào thái độ của chồng .
Chồng trả lời: Thực ra a rất sốc khi anh chị nhờ a, a ko nghĩ được j. Chỉ định hỏi anh chị cho rõ ràng nhưng thấy a trai vật nài tha thiết quá nên a đồng ý ko nghĩ ngợi được j cả.
Mình: Vậy bây jo ý vc anh chị thế nào? Bao jo đi tiếp?
Chồng: anh chị chưa quyết định đang bàn bạc.
Mình: Vậy a nói với anh chị đi, ra BV cũ đồng ý trao đổi tinh trùng của họ. Lấy tinh trùng của a e thấy phiền phức lắm. A trai muốn đánh con cũng ko được, a và chị dâu sẽ rất khó xử, còn e và 2 con nữa. a có con riêng đương nhiên a phải quan tâm tới nó rồi? A có nghĩ cho nhà mình ko?
Chồng: Anh chị đang bàn bạc chưa quyết định mà e. Khi nào a chị qđ, nếu theo phương án của BV cũ thì tốt rồi, còn nếu anh trai cứ muốn xin tinh trùng của a thì mình nên giúp, chỉ hơi khó xử chút thôi. E hãy yên tâm nó ko ảnh hưởng j tới gia đình mình đâu. Anh cũng chỉ quan tâm 1 chút thôi, có chừng mừng nhất định chứ. Nó còn bố mẹ nó là anh chị cơ mà, mọi việc chăm sóc dạy dỗ nó là việc của anh chị, ko phải việc của anh. A chỉ là chú thôi, mặc dù dòng máu là của a nhưng nó chả có ý nghĩa gì cả.
Mình cũng chẳng biết nói j nữa. Mình nghĩ a trai cũng ko muốn nuôi con người ngoài nên rất muốn chồng mình giúp. Còn về nhà chồng mình cũng khá gia giáo, nề nếp chắc chuyện nọ kia chắc ko có đâu. Nói cho công bằng ngoài việc này mình và chị có khúc mắc ra, thì tc trước đây giữa 2 chị em dâu rất tốt. Nhà chồng mình chẳng bao jo xảy ra chuyện j giữa mẹ chồng, nàng dâu và các nàng dâu với nhau cả (mặc dù sống chung và sống rất gần). Chị dâu rất quý 2 con trai mình, chồng mình lại rất ghét chuyện lằng nhằng tc nọ kia nên mình nghĩ điều này rất khó xảy ra.
Thôi, người tính ko bằng trời tính các mẹ ạ. Mình ko có bản lĩnh làm căng đâu nên chắc cứ thuận theo ý trời thôi. Còn kệ họ sống theo lương tâm của họ vậy. Đời có vay có trả, phải ko các mẹ?
Chắc bạn chưa có gia đình? Bạn bảo mình ích kỷ vậy bạn hỏi cả nghìn người phụ nữ, nghìn người mẹ xem có ai sẵn sàng chia sẻ bố của con mình cho người khác ko? Tiền bạc vật chất, hay cái gì đó còn có thể dễ dàng giúp đỡ, chia sẻ tc bố con, vc thì nếu là bạn, bạn có sẵn sàng chia sẻ mà ko cần suy nghĩ ko?
Cám ơn bạn có những lời góp ý chân thành. Mình ko biết anh chị làm ở BV nào, hình như ở khu vực Hoàng Mai hay sao ấy. Ở đó họ nhất định ko cho lấy tinh trùng của người thân mà bắt phải trao đổi bạn ạ. Chồng mình đẫ đến đó để kiểm tra rồi, chất lượng ok rồi nhưng họ vẫn ko cho. Anh chị định đến BV C để làm tiếp, tưởng chỗ nào cũng như bệnh viện kia nên định nói dối chồng mình là chồng chị dâu. Mình cũng bảo là họ bắt phải có giấy đăng ký kết hôn đấy, thì anh chị và chồng mình bảo rằng nếu bắt phải có giấy đăng ký kết hôn thì thôi ko làm ở đó nữa, quay về BV cũ để trao đổi vậy. Nếu các BV khác vẫn cho lấy tinh trùng người thân thì vc anh chị cũng chả cần phải nói dối đâu.
Còn về chuyện ông chồng gia trưởng nóng tính của mình, quả thật mình rất sợ va chạm mỗi khi ông ấy nóng tính lên thì quát tháo cả nhà. Tính mình từ trước ko thích va chạm với ai cả trong gia đình và cuộc sống, hễ có người nói đến là chảy nước mắt rồi. VC mình mỗi lần va chạm ông ấy thì ầm ầm còn mình thì khóc, sau đó mình chiến tranh lạnh ko nói j ông ấy lại hạ mình làm lành, xin lỗi. Góp ý trăm lần cũng thế, lúc bình thường cứ bảo a biết rồi nhưng nóng lên ko kiềm chế được.
Mình cũng góp ý nhiều lần, ko phải bây giờ mà từ trước cơ. Nhưng ông ấy vẫn vậy. Tính gia trưởng di truyền từ bố chồng rồi, anh trai là con trưởng lại ko sao.
Nếu đất ko chịu trời thì trời phải chịu đất thôi các mẹ nhỉ. Cứ coi như con mình có thêm anh thêm em, biết sao được.
Còn về tiền bạc nhà mình và anh chị kinh tế tương đương nhau, nhưng cũng chả biết đâu được nhỡ chồng muốn bù đắp cho đứa bé thì sao. Nên đành phải âm thầm tích cóp, vun vén cho con mình thôi. Mình nghĩ làm mẹ ai cũng chỉ nghĩ đến con mình và mong sao con mình có điều kiện tốt nhất phải ko các mẹ?
Trong chuyện này mình nghĩ, nếu mình tác động được chồng mình thay đổi ý định thì mọi người trong gia đình chồng chắc phải nghe theo thôi. Việc này khó nhưng chắc mình phải làm, phải nói rõ, tỏ thái độ để cho chồng hiểu, nếu sau này như thế nào chồng mình cũng sẽ không trách là mình ko nói, phải ko các mẹ?
Cảm ơn bạn! Thực sự mình chưa nghĩ đến phương án này. Nhưng nếu nói ra chắc chị dâu chẳng chấp nhận đâu. Chị ấy muốn có đứa con mang dòng máu của chị ấy cơ. Lúc đầu bm chồng bàn anh chị xin con nuôi nhưng chị ko chịu, nói rằng trừ khi chị ko sinh được con mới xin con nuôi. Còn chồng mình chắc cũng chả đồng ý, lại bảo mình lo xa, coi thường anh ấy cho mà xem.