Chào em !anh thấy thế này nhé , thứ nhất vợ chồng mới lấy nhau , chắc còn trẻ , tận hưởng chút xíu đã ( phụ nữ hay mắc bịnh này ), và chắc gì chồng em thiếu ý chí phấn đấu , vì đàn ông ở tuổi trẻ họ vẫn còn ham vui thế thôi , nhưng nếu em đã quyết , thì cũng nhẹ nhàng thủ thỉ ( thời điểm mặn nồng là thich hợp nhất )- anh ơi! bố mẹ cho được miếng đất ,gắng cầy ra riêng ở cho nó thich , bạn bè anh tới chơi nó cũng tự do và còn con cái nữa anh à , ráng cực chút xíu nghe anh , em cừ rù rù rồi cũng được mà - chúc em sớm toại nguyên
Mẹ chồng mình là giảng viên, mẹ rất thông minh cộng thêm chịu khó nên ngoài việc dạy ở trường mẹ còn làm thêm cho các công ty ở ngoài. Bố chồng mình chỉ học hết lớp 12 (do các cụ ngày xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nên mới nên duyên), tính tình thì như trẻ con, suy nghĩ cũng hạn hẹp và thêm gia trưởng, nên theo như những gì chồng mình kể lại thì tuổi thơ anh ấy gắn liền với 1 người bố tàn bạo (hay đánh con, chửi tục), thêm nữa bố cũng chỉ ở nhà làm vườn nên kinh tế và cả cơ ngơi nhà chồng mình đều do 1 tay mẹ chồng mình gầy dựng. Ngày đó bố mẹ ở riêng, mỗi người 1 đứa con (nhà chồng mình có 2 anh em), sống kg hạnh phúc,.. nhưng mẹ chồng mình vẫn cố gắng làm lụng và xây nhà đàng hoàng rồi nói bố mình trong vườn ra ở, từ từ dung hòa cuộc sống. Bố mình bớt nóng nảy và hiểu chuyện hơn, bây giờ lại rất thương yêu và tự hào về mẹ, bắt đầu thương con, thương cháu và sống theo đúng mực 1 người ông có nghĩa.
Mình kg phải muốn bạn cố gắng thêm nữa để chịu khổ đến già nhưg ý mình là con người dù có xấu đến đâu cũng sẽ đến lúc họ nhận ra đâu là giá trị thực của hạnh phúc.
Bạn và chồng bạn mới cưới, thời gian tìm hiểu đi đến hôn nhân và sống chung chưa phải là dài, nếu thực lòng còn yêu thương nhau, hãy cho nhau cơ hội bạn ạ.
Ai cũng có lòng tự trọng, ai cũng có cái tôi, nhưng làm sao để dung hòa nó để sống tốt hơn thì đó là sự khéo léo đặc biệt đối với người phụ nữ.
Bạn hãy nói chuyện lại với anh ấy 1 lần nữa (lựa lúc hai người thực sự thoải mái và bình tĩnh, kg có ngoại cảnh tác động) rồi hãy có quyết định nhé.
Trường hợp không thể hòa giải đc dẫn đến việc chia tay và phân chia tải sản như bạn đề cập ở trên, chuyện này cũng kg có gì là xấu cả, đó là quyền lợi của bạn.
- Nhà trả góp: bạn có phụ chồng trả 160tr: trừ khi anh ấy tự trả, chứ nếu bạn đòi thì khó lấy lại lắm, vì nhà đứng tên ng khác, lại là tài sản riêng trước hôn nhân.
- Vốn kinh doanh 200tr: phải có giấy tớ hoặc văn bản pháp lý về việc góp vốn giữa hai bên, giờ bạn li hôn bạn có quyền rút vốn (nếu trường hợp vốn đã chuyển sang giá trị hàng hóa thì bạn có quyền bán chúng đi), trường hợp bị ràng buộc kg bán đc thì cứ nhẫn nại từ từ làm rồi rút dần vốn về, nếu không thì.. cho đi thôi
- Thiết bị trong nhà: đã cho thì khó mà đòi lại, bạn có khả năng kiếm tiền thì cứ từ từ rồi mua lại bạn à, các thiết bị máy móc càng ngày càng tân tiến mà.
Bạn hãy nghĩ lạc quan rằng còn sức khỏe còn làm ra của cải, đừng sợ 30 tuổi mà trắng tay, bạn còn hơn nửa cuộc đời để bắt đầu lại, kg có gì là muộn màng cả.
Trường hợp hai bạn có quay lại thì nên tỉnh táo trong tài chính, kg phải kiếm đc bao nhiêu là đưa hết về cho chồng, bạn nên có 1 quỹ riêng phòng khi ốm đau hoặc khi li hôn, tài sản vợ chồng gầy dựng sau li hôn thì nên đứng tên cả 2 hoặc đứng tên bạn, hoặc nhờ người thứ 3 (người thân của bạn) đứng giúp.
Mong bạn sớm vượt qua giai đoạn này.
Chúc bạn hạnh phúc.
Anh ạ, cụ nhà em cũng 30t rồi chứ cũng chả còn trẻ nữa. Em cũng rủ rỉ rủ rù cả lúc vui lúc buồn rùi đó mà em thấy kg ăn thua.
Hix hix..
hoặc dịch sát nghĩa là "Trung tâm Sức khỏe Giới Tính" thôi cho bà con dễ hiểu bạn à, vì "Relationships and Sexual" có nghĩa nôm na là QHTD rồi.
"Nếu anh có ý định cởi áo và đưa em lên giường, thì hãy cố gắng mặc vào cho em chiếc áo cô dâu".
Với lại bố bạn đi làm xa cũng sắp về rồi mà, nếu tuổi hai bạn còn trẻ thì cũng cứ từ từ đừng vội.
Mình nghĩ bạn nên nói chuyện trực tiếp với người yêu bạn về vấn đề này, xem cách ứng xử của anh ấy như thế nào rồi tính tiếp nhé.
Hạnh phúc là khi người ta biết đấu tranh để giành lấy bạn ạ. Nếu hạnh phúc êm đềm quá thì mọi thứ nó nhàm chán lắm.
Chúc bạn sáng suốt nhé!
Có lẽ đó là tính người khó thay đổi, với lại đó cũng là lựa chọn của mình. Em chỉ thấy buồn là em khuyên nhủ anh ấy thì anh ấy mặt nặng mày nhẹ với em thôi. Với cuộc sống gia đình em thấy nó nhàm chán và tẻ nhạt sao ấy, chồng cứ đi làm rồi về nhà coi fim, chơi điện tử,.. chả thấy sinh hoạt bạn bè hay rủ vợ đi đâu hết, không sáng tạo ra điều gì cả cái gì cũng rập khuôn máy móc và cái gì cũng hỏi ý kiến vợ.
Ôiii...