anh Quân ơi, cho em hỏi cái.Em có căn nhà 30m2, 5 tầng, xây cuối năm 2009. ở Ngõ đường Vĩnh Hưng, Hoàng Mai. Ngõ trước nhà 2,5m ; cách đường ô tô matiz 5m. Ngay cạnh nhà là chợ, trường cấp 1,2,3 và mẫu giáo . Sinh hoạt khá tiện. Vậy e muốn bán thì giá khoảng bao nhiêu là hợp lý ạ. Nhà đã có sổ đỏ chính chủ mẫu mới tên em.Rất mong anh tư vấn giúp sớm ạ.
Hôm nay mùng 8 tháng 3
Tôi giặt hộ bà cái áo của tôi
Nếu bà còn nói lôi thôi
Thì tôi giặt nốt hộ tôi cái quần
Hôm nay mùng 8 tháng 3
Sáng sớm ngủ dậy chạy ra ngoài đàng
Kiếm hoa để tặng cho nàng
Nhìn hoa nàng bảo ngoài đường thiếu chi?
Thế rồi nàng ngoảnh mặt đi
Làm ta đần thối như i (ị) ra quần”
Dân Việt - Hàng triệu khán giả truyền hình bị lừa vì chuyện đời bịa đặt của "cô Lượm". Dân Việt xin đăng lại toàn bộ bài viết "Tình đầu bất hạnh của cô bé bụi đời" của "cô Lượm" Trần Thị Thùy Dương.
“…Mẹ ơi! Mẹ ở đâu, nếu mẹ nhận ra con hãy trở về bên con, con cần mẹ, con luôn khao khát được điều đó, con có một vết chàm ở bên cổ trái, một sợi dây chuyền có cái tượng hình ngôi sao mà khi bỏ con mẹ đã đeo cho con, mà con vẫn mãi mang theo bên mình...”.
Tôi là một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ. Không nhà, không bà con thân thích họ hàng. Không có gì cả ngay cả một cái tên đầy dủ. Chỉ là “Lượm”. Bà đặt tên tôi như thế vì bà bảo ”Bà đã lượm con ở ghế đá công viên đối diện trường Quốc học”. Từ đó tôi đã ở với bà bằng nghề hành khất, nói hai từ hành khất cho hoa mĩ, chứ thật ra đó là một nghề “ăn xin”. Thế mà tôi rất tự hào và sống với bà, chính bà đã cứu sống và nuôi tôi đế khi lớn lên.
Hằng ngày hai bà cháu lang thang từ đầu đường xó chợ để ngả nón mong nhận được vài đồng tiền lẻ và những bữa cơm thừa của những tấm lòng hảo tâm. Tối đến khi thì ngủ ở công viên, nhà ga và các chợ.. Cuộc sống tuy cực khổ và đói rét nhưng thật bình lặng cứ thế trôi đi...
Một đêm, đó là cái đêm kinh hoàng và nỗi đau đầu tiên đã đến với cuộc đời tôi. Huế năm đó bị lụt rất lớn, hai bà cháu chẳng có một nơi nào để trụ ngụ, đành vào ở tạm trong một ngôi trường. Đêm đó nước dâng lao lắm, tôi và bà bị kẹt ở đó hai ngày, không có gì ăn và vì trời quá lạnh, sức khỏe của bà đã già nên không chịu nổi dần dần bà yếu đi. Tôi nhớ mãi lời nói của bà lúc đó ”Con hãy nhớ giữ mình trong sạch, đói cho sạch, rách cho thơm nghe con”. Tôi gật đầu lia lịa và nức nở “Bà ơi, bà đừng bỏ con, con chỉ có một mình bà trên cõi đời này thôi, bà bỏ con con biết sống làm sao, sẽ ở với ai, sẽ làm gì...?”.
Nhưng mặc cho những lời năn nỉ, van xin bà vẫn xa lìa tôi. Nhìn bà chết dần trong tay tôi mà không thể làm được gì, tôi đau đớn, gào thét lên giữ dội để cầu mong ai đó nghe thấy. Nhưng vô ích, xung quanh tôi chỉ toàn là nước mênh mông và tiếng mưa xé nát cả đất trời. Mắt bà khép lại, thân hình mễm nhũn, tôi không thể khóc thành tiếng nữa, một nỗi đau đến quá bất ngờ và tột độ, tôi ôm thi thể lạnh lẽo của bà vào lòng để sưởi ấm và cầu mong trời mau sáng để nhờ bà con chôn cất bà cho tử tế.
Từ đó tôi đã lầm lũi một mình, tôi đã từ giã nghề ăn xin vì lúc đó tôi đã 15 tuổi. Tôi đi bán vé số, bán báo dạo, lượm ve chai...Cuộc sống kéo dài như thế cho đến năm tôi 18 tuổi, tôi cũng có một vóc dáng như bao cô gái 17,18 tuổi khác. Cuộc sống bắt đầu kéo tôi vào những nghề nhơ bẩn và xấu xa, nhưng nhớ đến những điều bà trăn trối tôi thà chịu đói, chịu bị tụi bụi đời đánh vẫn không làm gì có lỗi với bản thân, với bà.
Thế là đêm đó đã khuya lắm rồi, tụi nó không tha cho tôi, một đám thanh niên đến tìm tôi, tôi sợ hãi và bỏ chạy ra khỏi công viên thì thấy một chiếc xe máy đi ngang qua, tôi đón đầu chiếc xe máy lại và cầu cứu. Chính người đó đã giải cứu tôi thoát ra khỏi đám du côn đê tiện đó, tôi thành thật kể với anh rằng ”tôi là một con bé mồ côi, là bụi đời”. ”Thế em ở đâu”,anh hỏi. Tôi bảo ”nhà em là công viên, là vỉa hè là bến tàu xe lửa...”.
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân “Thân em con gái dặn trường, anh e rằng sẽ không ổn nếu em cứ tiếp tục sống như thế”. Nước mắt tôi ứa ra ”Em không còn con đường nào để đi đâu”. Anh trả lời ”Nếu em tin anh thì đi theo anh, anh sẽ tìm giúp cho em một chỗ ở tử tế, đàng hoàng”. Linh tính trong tôi mách bảo anh là người tốt, tôi gật đầu đi theo anh.
Anh dẫn tôi đến một khu tập thể ở đường Đống Đa, căn phòng cũng cũ kỹ và nứt nẻ lắm rồi, nhưng với tôi đó là cả một thiên đường. Anh bảo ”đó là căn phòng bạn anh thuê nhưng đã chuyển đi nơi khác rồi, từ nay em cứ ở đây”. Thế là đêm đó, tôi đã ngủ một giấc ngủ thật ngon trong một căn phòng đàng hoàng.
Tiếp theo những ngày sau đó, anh giúp đỡ tôi rất nhiều, anh giúp tôi xin vào làm công nhân trong một xưởng may, mua cho tôi chiếc xe đạp, giúp tôi tập viết, tập đọc chữ... Từ khi có anh cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn, đó là những giấc mơ mà tôi đã từng ngủ và ước ao được có, anh là vị cứu tinh đã mang đến giấc mơ đó cho tôi, tôi cám ơn và mang ơn anh suôt đời.
Anh bên tôi 4 năm, dạy bảo biết bao điều tốt đẹp trong cuộc sống. Tôi nhớ có một ngày khi đi làm về anh đã đón tôi trước cổng công ty và đưa cho tôi một cài bì ni lông và bảo ”Em về thay cái áo này rồi chờ anh đến chở đi chơi”. Tôi gật đầu và làm theo anh như một cái máy. Đó là chiếc váy màu vàng nhạt rất đẹp, tôi mặc vào và hồi hộp ngồi chờ anh, cái cảm giác thật khó tả, nó không giống như những lần chơ anh trước đó.
Rồi tiếng gõ cửa, tôi biết là anh đến, một cảm giác thật khó tả, tôi run người và chậm chạp mở cửa cho anh. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân như cái lần đầu tiên anh nhìn tôi và bảo, ”mẹ em chắc là một người phụ nữ đẹp và quý phái”. Rồi anh đưa cho tôi bó hoa, đó là bông hoa lần đầu tiên tôi được tặng.
Anh nói ”Em có biết hôm nay là ngày gì không?”. Tôi lắc đầu, anh cốc lên đầu tôi và bảo ”Là ngày Valentine đó”, tôi ngơ ngác ”Ngày Valentine là ngày gì?”, “Là ngày lễ tình nhân”, tôi lại thắc mắc ”Lễ tình nhân là ngày gì?”. Anh cười và ấn tôi ngồi đối diện với anh, ánh mắt anh trìu mến và giọng nói ấm áp lạ thường ”Là ngày giành cho những đôi nam nữ yêu nhau, họ tặng quà là những thanh kẹo sôcla”. Tôi mơ hồ hiểu ra và một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm làm tim tôi rung động, xao xuyến...Sau cái ngày đó, tôi và anh dường như khác hơn, dè dặt, nghiêm túc và ít nói hơn, có lẽ anh cũng thế.
Đêm hạnh phúc hay định mệnh... Tôi nói như thế, bởi không biết đó là cái đêm anh đem đến cho tôi hạnh phúc đầu tiên trong đời hay là cái đêm để lại kết quả nghiệt ngã sau này dẫn tôi đến con đường nhơ bẩn, cùng cực nhất. Cũng như bao chiều trước đó, đi làm về anh đến chơi với tôi, nhưng lần này anh không vui đùa như trước nữa mà nghiêm túc dặn dò tôi đủ thứ.
Tôi cảm động và nước mắt rơi không biết tự lúc nào, anh ghì chặt tôi vào lòng và vỗ về ”Anh sắp phải đi xa rồi, bé ơi!,anh phải đi Mỹ đoàn tụ với gia đình, dòng đời còn nhiều chông gai em nhớ phải sống tốt nha...”. Tôi lặng người đi và bất động, nức nở trong vòng tay anh: "Sao lại như thế, em lại bơ vơ một mình giữa dòng đời này sao anh?”. Anh hôn lên trán, lên những giọt nước mắt và an ủi ”anh sẽ về thăm em, nhất định thế, hãy ở đây chờ anh”.
Giữa chúng tôi lúc đó không còn giữ khoảng cách nữa, tôi ở gọn trong tay anh như thể chúng tôi đang thu giữ, đang níu kéo tất cả một cách nâng niu, trân trọng, chúng tôi đã vượt qua ranh giới mà suốt gần 5 năm qua anh và tôi gìn giữ. Tôi không hề nuối tiếc, bởi với những gì anh làm cho tôi vẫn không đủ để đáp đền, và tôi tin anh, tin anh yêu thương tôi thật lòng.
Một tháng sau rồi anh đi, trước khi đi anh đã dạy tôi đánh máy tính, tạo cho tôi cái nick chat để tiện liên lạc với anh, tôi yên tâm và nhủ lòng chờ anh. Nhưng rồi một tháng...hai tháng...ba tháng, hàng ngày tôi lên mạng chờ tin của anh nhưng vẫn im bặt, tôi lo sợ có điều gì bất trắc xảy ra với anh, chứ không hề trách và nghi ngờ anh, bởi anh tốt với tôi thế mà.
Tôi phát hiện trong người mình khang khác, tôi đi khám thì bác sĩ bảo tôi đã có thai 4 tháng. Một cái tin như xét đánh ngang tai, sao lại trớ trêu như thế. Mọi người khuyên tôi nên bỏ cái thai đó, chứ một mình nuôi con sao nổi. Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, tôi từng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, may mà nhờ có bà, bà là người dưng mà còn thương xót, chịu khổ cực nuôi tôi khôn lớn, thì làm sao tôi có thể vứt bỏ đi đứa con ruột của mình, đứa con kết tinh từ tình yêu đầu đời của tôi và anh. Tôi quyết định giữ lại đứa bé và chờ một ngày anh trở lại.
Rồi cũng đến ngày tôi sinh được một đứa bé trai kháu khỉnh, tôi vui mừng và hạnh phúc vô cùng. Thay vì sinh xong người ta ở cữ, còn tôi chỉ mới một tuần tôi phải đi bán báo và vé số, vì như thế tôi mới chăm con được. Hạnh phúc chưa được bao lâu... Cuộc sống lại đến với tôi những cú tát khắc nghiệt buồn rầu, “con tôi bị bệnh tim bẩm sinh”. Lại một nỗi đau nữa cộng thêm vào đời tôi, nước mắt tôi không còn đủ để rơi nữa, tôi nhớ lại lời anh từng nói ”Nếu có quá nhiều nỗi đau nó sẽ tự dựa dẫm nhau mà biết cách vượt qua”, tôi cố gắng kìm nén nỗi đau và lao vào kiếm tiền để chữa bệnh cho con.
Nhờ có sự giúp đỡ của những nhà từ thiện con tôi được miễn phí tiền mổ. Tôi bữa đói, bữa no, số tiền giành giụm ra đi vì tiền thuốc ngoài và tiền truyền máu, tôi đã phải bán máu 2 lần, sức cùng kiệt tận, nhưng không thể bỏ con tôi trong lúc đang nằm viện mà đi làm được, đành chờ về đêm, khi con tôi ngủ say tôi mới đi làm. Nhưng công việc nào sẽ thuận tiện cho tôi trong thời gian ít ỏi để vừa chăm con, vừa có tiền, câu hỏi cứ lập đi lập lại dằn vặt trong tôi.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Chỉ còn một con đường để tôi lựa chọn, đó là làm cave, làm gái đứng đường..., chỉ có thế chứ không còn sự lựa chọn nào hoàn hảo hơn. Xin xã hội đừng chê trách và đay nghiến tôi, tôi biết đó là đồng tiên nhơ bẩn mà tôi đã từng nhủ không bao giờ tôi bước chân vào cái nghề đó, nhưng bây giờ đó là đồng tiền giành lấy sự sống cho con tôi.
Khi tôi viết những dòng tâm sự này. Là con trai tôi 4 ngày nữa bước vào ca mổ, tôi không có ý viết để dự thi và đạt giải mà mong mọi người trên khắp mọi nơi cầu nguyện cho con tôi thoát khỏi bàn tay của tử thần, bởi nó là nguồn sống, là động lực để tôi bước tiếp. Điều thứ 2 tôi cầu mong là biết đâu nơi nào đó anh ấy đọc được những dòng chữ này để anh về với con tôi.
Tôi không mong anh đón nhận tôi nữa bởi thân tôi đã nhơ bẩn không còn xứng đáng với anh, tôi chỉ mong con tôi có một người cha như bao đứa trẻ khác. Điều thứ 3, tôi ước tìm lại ba mẹ mình, biết đâu có một phép màu giúp mẹ tôi đọc được dòng chữ này. ”Mẹ ơi! Mẹ ở đâu, nếu mẹ nhận ra con hãy trở về bên con, con cần mẹ, con luôn khao khát được điều đó,con có một vết chàm ở bên cổ trái, một sợi dây chuyền có cái tượng hình ngôi sao mà khi bỏ con mẹ đã đeo cho con, mà con vẫn mãi mang theo bên mình...”.
Trần Thị Thùy Dương. tức Lượm
nhìn mặt đã biết là được bố mẹ nuôi dưỡng đầy đủ, thế mà.
Ông Thành, bà Liễu xấu hổ và sốc trước việc làm của con gái.
Bố và Mẹ của Dương tức Lượm
Tiền đầy túi,•*¤*•,¸.,•*¤*•,
*•,¸.¸,•*¤*•,¤*•,Tim đầy tình,•*¤*•,¸.,•*¤*•,
*•,¸.¸,•*¤*•,¤*•,Xăng đầy bình,•*¤*•,¸.,•*¤*•,
*•,¸.¸,•*¤*•,¤*•,Gạo đầy lu,•*¤*•,¸.,•*¤*•, *•,¸.
¸,•*¤*•,¤*•,Muối đầy hủ,•*¤*•,¸.,•*¤*•,
*•,¸.¸,•*¤*•,¤*•,Vàng đầy tủ,•*¤*•,¸.,•*¤*•,
*•,¸.¸,•*¤*•,¤*•Sức khỏe đầy đủ,•*¤*•,¸
.,•*¤* *¤*•,¤*•,CHÚC NĂM TÂN MÃO HẠNH PHÚC,•*¤*•
Vợ hỏi? Anh có biết là nếu trong lúc chát mà gõ password của mình vào thì nó sẽ hiện ra toàn là dấu * không?
Chồng chả lời. Thậy thế ah?
Vợ. Ví dụ. pass của em là********chồng sẽ thấy chỉ là *******đúng không?
Chồng. Hay thật, để anh thử xem ntn nhé. " ngayhomqua" sao anh không thấy nó hiện ra * nhỉ?
Vợ. đâu có em nhìn thấy ***** mà
Chồng. Hay thật đấy, giờ anh mới biết.
Vợ. bất cứ khi nào anh gõ,"ngayhomqua" thì em chỉ thấy *******
Chồng. khoan đã, sao em biết pass của anh là "ngayhomqua"?
Vợ. a a... em copy và paste cái đống*******của anh vào, vì đó là pass của anh nên anh sẽ thấy nó là "ngayhomqua" còn em chỉ thấy toàn là ***** thôi
Chồng. Tuyệt thật....
các mẹ nghe bài hát (Tình Yêu Cho Đà Lạt) đi lại thấy yêu Đà Lạt ngay mà.
Này Đà Lạt ơi tôi biết em từ thuở nhỏ
Cùng em năm tháng sưởi ấm nhau bằng ngo khô
Và Đà lạt ơi biết em có Hồ Xuân Hương
Và tận rừng sâu biết em có Hồ Than Thở
Có em Đa nhim, có em Cam Ly bên cạnh rừng thông cao Này Đà lạt ơi em đã trong tôi trọn một đời
Để khi xa cách mới thấy cõi lòng chơi vơi
Và Đà Lạt ơi nhớ em núi đồi xanh mãi
Và Đà Lạt ơi nhớ em sương về lạnh giá
Hãy cho tôi xin
Hãy cho tôi xin
Xin lại ngày xa xưa
Tôi đã yêu em, yêu hoa anh đào vào Đông
Yêu cánh hoa sim màu tím và thung lũng hồng
Rồi khi trời thu yêu những lá vàng nhẹ rơi
Tôi sẽ không quên thánh đường trên ngọn đồi cao
Hay ấp Cô Giang Và những vườn hoa bốn màu
Này Đà Lạt ơi suốt đời tôi sẽ yêu em
Này Đà Lạt ơi suốt đời tôi sẽ không quên
em đang báo 1,98ty đi, khách trả 1,95ty quất luôn cho anh, nhưng em bán nhà này đi thì số tiền đó khó mua dc nhà, nếu mua gần trung tâm khó mua dc. với 1,9ty mà 30 met/5tang
Cùng với ông Tô, 16 vị khác, nằm trong “danh sách đen” cũng được “ăn theo” và cũng “vô can”.
Quả là với luật pháp thì đã quy định rõ về điều kiện để xác định các hình vi phạm tội. Chỉ cần “dính” vào vị thành niên là ôi thôi... đi đứt. Cái ranh giới này cũng không rõ ràng cho lắm: cách nhau một tháng, mấy ngày, thậm chí một ngày. Lại nữa, chỉ cần “thuận tình” thì khác ngay. Theo CQĐT thì mặc dù bị can có khai đã “quan hệ” với ông Tô và những người khác nhiều lần, nhưng vào thời điểm ấy, các cô gái kia đã trên 18 tuổi, nên không còn là vị thành niên, và lại thuận tình, nên không thể truy cứu ông Tô và những người khác theo quy định của Luật hình sự.
Chuyện ông Tô buông thả, hủ hóa, thì đã bị Đảng, chính quyền xử lý hành chính. Ông Tô đã bị “đuổi” ra khỏi Đảng, mất chức. Nhưng dư luận thì vẫn còn “soi” những hơn chục vị nằm trong danh sách đen kia! Và như vậy, nếu như ông Tô mà dính vào cái vụ “trẻ vị thành niên” thì các vị chắc cũng sẽ không yên.
Bởi vậy, việc mấy bị can bỗng dưng từ chối luật sư, thay đổi lời khai rằng “quan hệ tình dục tự nguyện” đã khiến dư luận nghi ngờ.
Cơ quan công an thì cho rằng “vẫn đang tiếp tục điều tra xác minh”. Có lẽ cũng cần “điều tra rõ hơn” về cái thời điểm, về những lời khai bất nhất, và cần phải làm rõ về những mâu thuẫn của chính các cơ quan tố tụng. Lẽ nào chỉ tại “do năng lực công tác còn hạn chế...”?
Thóc Mách
www.baomoi.com/Home/PhapLuat/daidoanket.vn/Khi-ong-To-thoat-toi/5459106.epi