Bạn thử đặt ngược mình lại vào vị trí của chồng bạn đi.Bạn ở nhà, làm việc nhà, chăm sóc chồng, em chồng đến ở chung gây ra phiền toái (MỌI SỰ CHUNG ĐỤNG đều có phiền toái nhá). Chồng có suy nghĩ là: Tôi nuôi cô, em tôi sống bằng tiền tôi thế nên anh phải chấp nhận. Bạn có thấy khó chịu ko?Tớ thấy, bạn tiếp thu vấn đề một cách khá nóng nảy (hơi giống kiểu mấy ông chồng gia trưởng). Mọi ngươif góp ý là để 2 bạn nhìn nhận, sắp xếp lại chứ không phải mọi người "CHÊ" cách phân công của gia đình bạn.Bây giờ bạn có thể phân công đơn giản như sau:1. Yêu cầu em bạn lau nhà, hoặc cọ WC chả hạn. Cố định và tất nhiên yêu cầu đạt chất lượng. Hãy tôn trọng chồng khi anh ta than phiền về em bạn.2. Tôn trọng công việc của chồng, đừng nhìn nhận kiểu đương nhiên phải có. Việc nhà, gia đình không phải 1 + 1 = 2. Kiểu tôi kiếm tiền đủ chỉ tiêu tức là tôi hoàn thành nhiệm vụ, còn anh nội trợ anh phải hoàn hảo y như tôi mong muốn. Hãy hỏi xem chồng bạn muốn gì? Rồi từ đó cân đối việc của 2 vợ chồng.
Việc phân công lao động trong nhà ko bao giờ là chuyện nhỏ hay chuyện trẻ con cả, nó là 1 trong những nguyên nhân gây xung đột lớn nhất ở các gia đình.Cái mà mọi người có lẽ thấy chuyện nhà bạn nó nhỏ bé, tủn mủn là ở chỗ các bạn ở riêng, con cái chưa có, cũng ko ra đụng vào chạm bố mẹ chồng hay bố mẹ vợ, mới chỉ có chuyện ai làm gì giữa 2 bạn thôi mà đã thấy bốc hỏa lanh tanh bành ra, vậy sau này các bạn có con thì các bạn xoay thế nào?Chồng bạn ko muốn đi làm thì đi học làm cái gì? Anh ấy nói ko muốn đi làm à, hay bạn nhận xét thế?1 điều mình thấy rất rõ trong các post của bạn là bạn khá coi thường chồng vì chồng ko làm ra tiền. Bạn nói rất nhiều đến chuyện bạn làm ra tiền, bạn chu cấp cho gia đình, cả em bạn ở đó nếu lỡ có tiêu tiền cũng là tiền bạn làm ra. Đọc thấy như kiểu tôi làm ra tiền nên tôi mua sự phục vụ của anh. Trong 1 gia đình trách nhiệm kiếm tiền và làm việc nhà là của đôi bên, nếu 1 bên bận rộn kiếm tiền hơn thì bên có việc nhẹ nhàng hơn đỡ cho phần việc nhà. Nhưng đều phải dựa trên tiêu chí là cùng vun đắp cho gia đình, chứ ko phải vì tôi làm ra tiền nên nghiễm nhiên anh phải làm hết việc nhà nhé. Sau này bạn có con sẽ thấy, ko bao giờ có chuyện mẹ ở nhà thì làm hết việc nhà cả (nếu mà ko có osin). Bạn hài lòng với việc bạn kiếm ra tiền, nên bạn đòi hỏi chồng bạn phải làm việc nhà ở mức như bạn mong muốn. Mình nghĩ vợ chồng bạn nếu ko hài lòng với vai trò người kia thì nên tìm cách nói chuyện cân bằng, ví dụ như chồng đi làm tạm, vợ chia sẻ những việc mà chồng làm mình ko hài lòng. Mình thấy cái chuyện ko thích nấu ăn, nhưng người khác nấu thì ko hợp ý mình, nó tương tự như nếu chồng bạn ko đi làm, nhưng lại bảo bạn ko kiếm đủ tiền chẳng hạn, hay là phàn nàn là giờ giấc gì mà bất thường, khiến công việc của mình vất vả hơn. Cái gì mình đã ko làm, người khác làm thì nên cảm kích, nếu có ko vừa lòng thì tìm cách để dung hòa, chứ ko phải là vì tôi làm cái này nên anh phải làm cái kia.Nhà mình chồng làm nhiều tiền hơn mình nhiều, nhưng mà nếu quẳng cho mình cái câu là anh kiếm nhiều tiền hơn nên em làm nhiều việc nhà hơn thì chắc mình tự ái lắm, cho dù sự thực là như thế. Cái quan trọng là cái ý thức về việc chia sẻ đỡ đần nhau. Chồng bạn ko phải là lười hay ko làm mà là làm ko đúng ý bạn, thế nên bạn nên góp ý chứ ko nên rạch ròi là tôi kiếm tiền anh ko phải lo cơm áo gạo tiền thì phải nội trợ cho đúng ý tôi.
mình ở Vn ở nhà nội trợ vì đi làm lương thấp,thế mà cũng đang ganh tị vì chồng ko phải làm việc nhà dù chồng đi làm kiếm tiền mà còn nộp hết lương
Bạn bàn với chồng, đi tìm việc làm, tiền đủ thuê một osin là yên chuyện bạn ạ! Nghe bạn kể mình thấy mắc cười lắm. Bạn đừng giận mình nhe!
Bạn là GC holder kể cả nếu nộp đơn cho chồng là diện F2A thì vẫn ko được nộp Adjustment of Status nếu như hồ sơ bảo lãnh chưa tới hạn được xét (Current). Thời gian tới hạn được xét xem trên visa bulletin nhưng hiện tại đang xét tới hồ sơ có ngày ưu tiên trước SEP2010(2 năm). Trong thời gian chờ đợi để hồ sơ tới hạn, chồng bạn nếu muốn ở lại Mỹ vẫn phải có một loại visa ko định cư khác (ví dụ F1)Xin cho hỏi thêm là bạn cưới chồng trước hay sau khi có GC? GC của bạn là theo diện gì? Nếu bạn cưới chồng trước khi có GC, GC có theo các diện được đem theo chồng con (ví dụ diện bảo lãnh tay nghề) thì có thể nộp Follow to Join và ngày ưu tiên cũng như diện bảo lãnh sẽ được tính theo hồ sơ cũ của bạn (hi vọng là lúc này đang current).
Còn tôi, tôi cứ nghĩ vợ tôi phải hiểu chuyện sáng nào tôi cũng thức sớm, dắt xe ra cửa, kiểm tra bình xăng, thắng xe của vợ. Tôi đố lão chồng ngoại lãng mạn nào bền bỉ sáu năm trời mỗi tuần 5 buổi dắt xe cho vợ như tôi. Đúng là tôi không nhớ được những ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên, ngày nói lời tỏ tình đầu tiên nhưng có bao giờ ngày sinh nhật vợ, ngày kỷ niệm đám cưới mà tôi không tự mình lãnh phần lo mấy bữa cơm trong ngày cho cả gia đình, dù có khi chỉ là mua con vịt quay hay mua về mấy phần cháo vịt Thanh Đa mà vợ tôi ưa thích.
Em xin góp chút xíu kinh nghiệm như sau ạ:- chắc chắn leader khâu sales hay nhân viên sales (nói chung liên quan đến sales) thì pải có bonus hay incentive chứ ạ, nếu ko thì người có sales 5 triệu với 100 triệu cũng như nhau à? leader thì sẽ hưởng bonus theo sales toàn nhóm.Đây là hình thức lương thưởng của hầu hết các công việc liên quan sales chị ạ. (chị có thể thương lượng khéo léo với sếp một chút về vấn đề này - chị pải tự nghĩ cho mình một lập luận chặt chẽ trước khi thương lượng để ko rơi vào bẫy của sếp, kiểu như sau một hồi bị sếp xoay hay lấn lướt thì chị vẫn pải nắm chắc cái mình cần thương lượng để còn ...."xoáy lại" nếu như sếp chưa có một thỏa thuân rõ ràng cho yêu cầu của chị).-Thực ra trong một công ty lớn hoặc tập đoàn thì việc phân rõ trách nhiệm của người lao động sẽ dễ dàng hơn vì cty có nhiều mảng, công việc phân ra nhìu phòng ban, chứ e nghĩ cty chị hiện nay, nó có văn hóa và qui mô gần gần giồng với CTy TNHH ở VN (nếu nhầm thì cho e xin lỗi trươc) mình sẽ được tuyển một vị trí nhưng công việc thì có cả trăm việc ko tên. và mình ko thể ko làm. Cách duy nhất làm sếp tâm phục khẩu phục là cố gắng làm tốt thôi ah, Nếu sếp nào có luơng tâm ắt sẽ hiểu chị đã vất vả như nào, còn ko thì coi như mình làm... lấy kinh nghiệm ^^. Vì ngày xưa ở cái job đầu tiên ấy, em cũng ấm ức vì pải làm bao nhiêu việc, cuối cùng thì sếp cũng chả ghi nhân hay cũng chả phản đối, đành tự an ủi mình: thôi, vất vả nhưng mình sẽ là người hoạt bát, qua được cửa ải này thì các cửa ải tiếp có là chi với mình, hi :D (trước kia trẻ người non dạ nhưng được cái tự tin và mạnh mẽ).- Mối quan hệ giữa sếp và nhân viên là cả một nghệ thuật chị à, là một phẩn của đắc nhân tâm đó. Em chỉ lấy một vài ví dụ: nếu chị muốn là quản lý giỏi, chị pải nghiêm khắc và có những quy tắc nhất định, nhưng mà nếu nhân viên chị sai, hay yếu kém ở điểm nào đó, chị bắt lỗi nhân viên -> nhân viên ghét chị (vì ko pải ai cũng dễ dàng lắng nghe và chấp nhận họ sai)Bởi vậy, chị đã là leader có nghĩa là trách nhiệm pải lớn hơn rất nhiều, mình pải vừa có tài vừa có đức nhân viên mới phục (mà đối với những kẻ xấu tính, nó ghét và hay phá người có tài có đức lắm đó ạ), vậy nên chị thử dành thời gian suy xét lại công việc và mối quan hệ với các nhân viên xem. Cái này chị pải tự làm, ko ai giúp chị đc, quy tắc thì ai cũng hiểu đấy, nhưng khi thưc hiện thì mỗi hoàn cảnh mỗi khác...Chị đã là leader rồi, chị có quyền và nghĩa vụ nói chuyện với nhân viên như một... leader thực thụ :), ko pải cái gì chị cũng trình báo lên sếp trên, đó ko pải là cách một leader hay làm. cái quyền hạn của một leader với nhân viên cấp dưới này thì chị có thể thưong luơng để...kí thỏa thuận rõ ràng với sếp đó chị ah. Làm như thế để tạo cho chị cái uy của một leader, nếu nhân viên chị sai, chị lấy cái đó ra để cho mình quyển nhắc nhở nhân viên (hay nhe nhàng hơn, có thể là ngồi nói chuyện với nhân viên, nêu ý kiến của chị và nghe ý kiến của nhân viên nữa, nếu họ ko đưa ra được điều phản biện cho lỗi của họ, thì có nghĩa họ sai -> họ pải theo lời chị, nếu đến đây ho vẫn còn chưa tiến bộ, thì mình mới dùng đến chiêu: báo cáo sếp trên ^^ (hy vọng ko pải dùng chiêu này)- Việc chị có một nhân viên đc sếp quý mà lại có rất nhìu điều chướng tai gai mắt thì em xin ... chia bùn. hihi. Điều này có nghĩa là chị đang có đối thủ bóng đen đó - đối thủ rất lươn lẹo (nhưng theo suy luận của e thì leader với trợ lý giám đốc hok đối đầu nhau đau chị ah, nếu a ta có đc lên làm trợ lý GD thì ko ảnh hửong đến chị mà, pải ko nhỉ?? :D, relax đi ^^. nhưng mà thế có nghĩ là, cty ko ngừng vận động, thời cuộc ko ngừng thay đổi, con người ko ngừng có những chiến lược hoặc thủ đoạn mới, ChỊ hãy: GẠT BỎ NHỮNG CĂNG THẲNG HẰNG NGÀY ĐI, NHÌN ĐỐI THỦ CỦA MÌNH VỚI CON MẮT THÂN THIỆN NHẤT CÓ THỂ VÀ HỌC HỎI THÊM ĐỂ KO BỊ NGƯỜI KHÁC ĐẨY LÙI. hihi. Em nói nhìu từ văn chưong quá nhỉ :), nhưng thực sự đó là những điều mún tâm sự cùng chị. Một trong những điều chị đang gặp pải em cũng đã từng gặp hoặc đã được chứng kiến đâu đó. Xin tâm sự cùng chị. hì. chiến đấu tốt chị nhé!!!!
Chị Neena!Câu chuyện của chị lam em nhớ tới job đầu tiên của em làm partime từ lúc sv rồi sau khi tốt nghiệp chuyển sang full time (ở VN chứ k pải Mỹ chị nhé ^^). Lúc sv mình có thể chịu thiệt một tí ở chuyện lương bổng vì nghĩ mình đc ưu ái về mặt thời gian và họp hành, the nhưng luc mình làm full, khối lượng cv thậm chí tăng lên gấp 3 mà lương còn chưa tăng lên gấp đôi Trong khi lương partime so với cv e lam đã là bèo lắm rôi, rồi sếp thì khen trước mặt mình nhưng trước mặt người khác lại nói làm việc ko đc (sếp điêu ngoa). Em cũng viết đơn đề nghị tăng lương trước khi e đang có ý định tìm job mới. Mà sếp cũng lơ mình đi, lơ lun cả đơn giải trình yêu cầu tăng lương. cuối cùng e đã nghỉ trước khi xin đc job mới. ở nhà chơi bời 1 tháng. Sếp hỏi han e đi làm đâu chưa e nói chưa thì sếp bảo ở lại làm đến khi có job mới nhưng em từ chối với lý do đang có bệnh cần chữa (thực ra ko pải bệnh, chỉ là ốm vặt thui, hi), nhất quyết sau 2 tuần bàn giao cv. Hồi đó e ko áp lực nhìu chuyện như chị bây giờ. Nhưng đối với em, e ko bít sợ chi ah. E bảo với mẹ: chuẩn bị nếu 3 tháng nữa con mới đi làm thì pai cung cấp tiền cho con đó, nhưng yên tâm, nếu con đã đi làm thì có nghĩa 1 tháng là con trả hết thôi. hehe. E có niềm ttin mãnh liệt như thế Hồi sau đáng đời ông sếp, hồ sơ đăng kí thuốc hết hạn mà ko tìm đc người làm,thuốc ko có số đăng kí nên bị chậm ko sản xuất tiếp dc, ko có hàng bán, rồi bọn cạnh tranh nhân lúc đó thì ra đời thêm, chiếm mất vô số khách hàng quen. thiệt hại hơn bao nhiêu so với việc tăng lương kia.Còn em, 1 tháng sau bắt đầu job mới đầy thuận lợi và thu nhập cao hơn rất rất nhìu. E chỉ khoái mỗi chuyện lâu lâu sau khi nghỉ việc vô tình gặp lại sếp, hỏi han xã giao sếp trả lời qua loa mà mắt ko nhìn thẳng e chị ah.Em cảm thấy chị là người giỏi, làm tốt đc nhìu vc, vậy thì lo gì ko có đất làm :))))Hy vọng sếp chị đừng tham lam quá dể còn để bítnghĩ đến người tài, còn ko, chị sẽ kết thúc vãn cờ mà e nghĩ ông ý là người thiệt hại :))Chúc chị may mắn và sớm vượt qua căng thẳng này!!!
Neena: theo mình muốn chiến đấu thì phải có vũ khí trong tay, mình nghĩ bạn nên tìm offer của một việc khác rồi hãy chiến đấu.
Họ đang lợi dụng sức lao động và các skills của chị. Theo em thì trước hết hãy nói chuyện riêng với sếp đã. So sánh cho họ thấy khối lượng công việc hiện này và khả năng của mình so với những người khác và so với thời điểm chị bắt đầu làm cho họ. Yêu cầu 2 thứ (1) tăng lương và benefit cho tương ứng với công việc hiện nay do mình đã có kinh nghiệm và làm được multi-funtion một lúc trong đó skill về design làm lợi được cho công ty nhiều vì họ tiết kiệm tiền outsourcing ra bên ngoài (2) phân định rõ công việc, trách nhiệm, quyền hạn của những người trong ekip của chị.Em thấy tới 90% là họ sẽ đồng ý tăng lương và các điều kiện khác để giữ chị lại vì để tìm được người quen với công việc và làm được nhiều function như chị chắc là không dễ. Chị cũng nên so sánh các công ty khác với position tương tự ở vùng chị ở để dễ so sánh.Đối với công việc như chị mô tả mà lương $8/h là rất bèo (đây là mức lương họ đóng social security cho chị nên là lương chính thức). Mức $11 như chị nói là bao gồm cả performance bonus hay là tính theo khoán doanh thu? Ở Mỹ quan hệ chủ thợ rất rõ ràng nhưng lại vô cùng bình đẳng ở chỗ mình có quyền đưa ra yêu cầu và negotiate với chị. Nếu chị có quyền lợi mà không biết đòi hỏi thì dĩ nhiên là chịu thiệt thôi.
Bạn cứ nói thật thôi. Có lần mình qua đây, hành lý của mình cho ít lắm. Cô mình gởi mình 4kg đồ. Mình nói con đóng đồ hết rồi, hãng này ko cho mang nhiều kg. Cô mình nói nghe đã lắm, lấy quần áo của mình ra, bỏ 4kg đó vô vali, mình nói lại với cô là, con sẽ mang dùm cô, nhưng nếu người ta ko chấp nhận con sẽ gởi lại, mong cô hiểu cho. Ở nhà ba mẹ và em đều nói mình ráng đi, công cô sắp đồ, mua đồ, ... rút cuộc hên là mình đem đi được. Lần đó, nếu xui bị bắt lại cũng sẽ ko khó xử mà cô vẫn hiểu được vấn đề. Mình ủng hộ bạn nói thật, còn sống với nhau lâu dài, bạn nói thật sẽ đỡ mất lòng nhiều hơn, sau này gia đình chồng cũng hiểu cho bạn và gia đình hơn. Mình biết 1 gia đình dứt khoát về VN ko nhận đồ người khác gởi, ít nhiều ko là ko. Có lần bà sui đem gói quà qua nhờ đem về VN, nhưng rút cuộc bà phải đem về. Nhìn cảnh đó mình vừa hiểu cho gia đình từ chối và cả bà sui bị từ chối, nhìn bà ôm gói quà chuẩn bị cho con gái đem về nhà mà cái mặt buồn thiu.
Có bạn hỏi nhà mình nấu ăn cái gì 3 - 4 tiếng, hay là mình ăn lúc 11h đêm thì mình đi làm về lúc mấy giờ? Ko các bạn ạ, mình đi làm về thì dù trễ lắm cũng ko đến mức như thế đâu. Vấn đề là chồng mình ko có kinh nghiệm nấu ăn nên ko biết canh giờ giấc, như món kho món hầm cần thời gian làm nhưng ko bao giờ chuẩn bị trước, và khi mình về mới bắt đầu bắt tay vào làm từ cái đầu tiên nhất là cắt rửa. Trong lúc nấu thì bỏ đồ vào nồi rồi chạy vào phòng xem phim hoặc chơi game, xong nửa tập, hoặc xong trận đấu thì mới chạy ra nhìn nhìn. Mình thì mệt lả sau khi đi làm về, chỉ nằm vật ra. Mắng mình lười nhác cũng được, nhưng mình chẳng còn tí sức lực nào nữa. Cũng có những lúc mình đề nghị giúp này giúp nọ thêm nữa, nhưng thực ra chỉ là hỏi xã giao, chứ ko hề có ý muốn giúp đâu. Lúc đó nhìn cái mặt bơ phờ của mình là đủ biết rồi. Cho nên có lần chồng mình nói: "Làm bộ làm tịch chi vậy?" Hay mình ko giúp, nhưng cũng lết xác ra băm vài cọng hành, hoặc đứng nói chuyện vui với chồng, nhưng mình mệt rất nhanh, và chồng cũng nói luôn là mình làm chuyện thừa thãi. Mình chả có hơi sức để mà lấy lòng chồng hay an ủi chồng nữa, vì thậm chí mình còn thường xuyên mang việc về nhà.
Nhưng thôi, mình sẽ xem mọi chuyện đã xảy ra tan theo mây khói, vì mình muốn nhìn nhận lại việc này theo hướng nhìn mà các bạn đã bày cho mình. Thời gian này mình đang tạm thời nghỉ ở nhà nên phụ giúp chồng nhiều hơn. Mình cũng cảm thấy biết vui khi thỉnh thoảng ra bếp nấu một tô mì với rau củ trứng gà nóng hổi cho chồng, cho em trai. Nhưng mình lo sợ khi mình đi làm full time trở lại, mọi thứ sẽ quay về như cũ, mình sẽ lại cáu gắt, ko thể nhìn thoáng ra, trở lại làm một "ông chồng" gia trưởng, và lại chẳng có hơi sức để tâm đến tâm trạng của người ở nhà. Bởi vì cái mối gút mắc trong lòng mình vẫn chưa thông, mình vẫn so đo "sao anh ko thể hoàn thành nhiệm vụ của anh khi em đã làm tốt phần em?"