Xin chào các mẹ!Chắc hẳn trong này có nhiều mẹ đã từng phá thai hoặc bỏ thai vì một lí do nào đó. Có thể là do hoàn cảnh, do bệnh tật, hoặc do sa chân sảy tay nên em bé mất. Và cho dù vì lí do nào, mình cũng tin là các mẹ đều đau lòng về việc mình đã làm đó. Người mất thì đã mất, nhưng linh hồn các bé thì vẫn còn. Mình lập topic này cũng là để chia sẻ kinh nghiệm của bản thân mình với những đứa con đã mất của mình, mong là những gì mình đã trải qua sẽ có ích phần nào đối với các mẹ cùng hoàn cảnh.Câu chuyện của mình bắt đầu từ cách đây khá lâu. Khi đó mình còn trẻ và hầu như chưa biết gì về thai nghén. Mình cũng yêu và khi đó mình có thai. Bạn trai cua mình muốn kết hôn, nhưng mình nghĩ tuổi còn trẻ như thế này đã làm mẹ thì còn gì là bay nhảy, còn gì là sự nghiệp. Và mình phá thai... Sau chuyện đó, bạn trai quá thất vọng nên đã chia tay với mình. Mình cũng cảm thấy chút áy náy trong lòng, nhưng áy náy vì mọi người bảo đó là việc vô nhân đạo, chứ thật sự vào thời điểm đó mình chẳng hiểu nó vô nhân đạo ở đâu. Mình nghĩ trẻ con phải ra đời mới là trẻ con, còn đang trong bụng mẹ cỡ 2,3 tháng thì chỉ là 1 bộ phận của cơ thể thôi, cắt đi thì chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ chứ có gì đâu mà vô nhân đạo. Khi đó mình lên mạng và thấy toàn các tài liệu nói về phá thai thế nào cho đỡ ảnh hưởng sức khỏe, nên chỉ nghĩ như vậy thôi.Sau đó vài năm, mình yêu 1 anh khác và lần này, dù đã cẩn thận, vẫn vô ý có tiếp. Lần này a ấy lại bảo mình cưới, nhưng cả 2 đứa lúc đó chưa có gì trong tay, cưới rồi mình sẽ phải về quê chồng sống, trong khi mình ko muốn, và mình lại đi phá thai tiếp. Một thời gian sau, mình lại chia tay a này.Kể như vậy, chắc mọi người thấy mình tàn nhẫn lắm. Đúng là thời gian trước đây, mình làm việc gì cũng ko suy nghĩ, theo dạng điếc ko sợ súng. Và quan trọng hơn hết, mình ko hề biết thai nhi có linh hồn - cũng như chúng ta...Sau này, qua một số nhà ngoại cảm, mình biết được 1 điều là các con mình vẫn đi theo mình, và kinh khủng hơn là vào thời điểm đó, các bé rất hận mình. Các bé không hề gọi mình là mẹ, thậm chí khi muốn đặt tên, các bé còn bắt mình pải trả tiền cho ng đặt tên mới được phép gọi tên các con. Đó là thời gian khủng hoảng đối với mình. Bởi vì mình vừa sợ (mình tưởng tượng các con cứ như ông quan tòa vô hình lúc nào cũng lạnh lùng đi theo mình). vừa đau lòng vừa ko biết phải làm sao. Mình nghĩ chắc phải làm 1 điều gì đó rất lớn lao (vd hiến xác, hay là hiến nội tạng, hay là cả đời vào chùa tu) thì may ra các con mới vơi bớt hận thù. Nhưng thực ra không phải như vậy...Những đứa trẻ dù là linh hồn hay là người sống, đều là những tâm hồn ngây thơ và khao khát được yêu thương. Các bé thực sự rất cô đơn trong thế giới linh hồn và chỉ có mẹ là người thân yêu nhất. Các bé chỉ biết đi theo mẹ, bám lấy mẹ làm chỗ che chơ mà thôi. Nhưng người mẹ lại quên mất con mình, trong lòng chẳng chút quan tâm, nhớ thương nào đến các con, dù chính mình đã tự tay tước đoạt đi mạng sống của con. Đó chính là lí do các bé mới hận người mẹ. Nỗi hận đó là vì tình yêu thương quá lớn, là vì nỗi đau quá lớn. Khi nhận ra đc điều này, dù mình ko biết phải làm sao đê yeu thương những đứa con vô hình, nhưng mình cũng đã cố gắng để cảm nhận. Mỗi ngày 1 chút, mỗi ngày 1 chút... Và bây giờ, theo thời gian, các bé đã yêu thương mình và lo cho mình rất nhiều. KO phải là mang điều tốt gì lại cho mình về mặt tâm linh, mà là yêu thương mình, gọi mình là mẹ, lo cho tâm trạng của mình. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất mình cảm nhận được và là điều ý nghĩa nhất trong trái tim mình.Vì thế, mình mở topic này, mong có thể giúp đc cho những bạn nào đã từng phá thai, hoặc phải bỏ thai mà chưa biết làm thế nào cho những đứa con thiếu may mắn không được ra đời. Còn những bạn nào đang có ý định phá thai, mình tha thiết mong các bạn đừng làm điều đó. Bởi vì một thai nhi khi đã tượng hình trong chúng ta, dù là 1 ngày tuổi hay 1 giờ tuổi, cũng đã là 1 linh hồn biết yêu thương và biết đau đớn....
con dâu thế này thì tiêu rồi. đấu với mẹ chồng làm gì. bà mẹ chồng nào chẳng thế. không thích thì tâm sự với chồng nói chồng nói chuyện với ba mẹ chồng cho tế nhị. việc gì phải đấu đá để bị ghét.bà mẹ chồng làm thế cũng vì cưng cháu mặc dù có thể sai. ai biết ngoài kia bắt cóc, giao thông xe cộ tai nạn, bệnh tật đầy rẩy.con dâu thì uyển chuyển nhẹ nhàng chứ đối đầu mẹ chồng chi cho khổ. sau này có khi chị làm mẹ chồng khéo chẳng khác gì.
Chuyện của em không chỉ là mâu thuẫn giữa nàng dâu và mẹ chồng, mà với cả gia đình chồng. Nguyên do cũng chỉ vì thằng con quý tử của em. Con em giờ đã đc 29th tuổi, đến tuổi em muốn cho đi học. Thật ra em muốn cho đi học từ 24th cơ, nhưng mẹ chồng giữ cháu quá nên ko cho đi. Vợ chồng em thì ở nhà riêng cùng với ông bà nội chồng ( con em phải gọi bằng cụ ý), bme chồng em thì ở riêng một nhà khác cách khoảng 10 cây số . Sáng sáng mẹ chồng em sang trông cháu cho em đi làm, khi nào vợ chồng em về thì bà về. Nhưng cháu ở với bà thì em ko thể chấp nhận đc cái cách mà bà chăm cháu. Con em giờ 2,5t rồi mà một câu nói ko nổi, đi ra ngoài thì sợ ng lạ, nhát như cáy. Nguyên do cũng là do mẹ chồng em, lười cho cháu đi chơi, hạn chế tiếp xúc với mọi ng, ngày nào 2 bà cháu cũng ở rịt trên gác, con em làm bạn với cái Ipad và cái TV . Hnao mà mc em mệt thì con em cứ tha thẩn chơi một mình, bà cho đấy là thằng bé này quá ngoan. Chán ko buồn chết. Rồi ăn uống thì bà lười, hnao em chuẩn bị thức ăn cho con em thì ko sao, hnao mà em ko làm là bà cho con em ăn cơm ruốc. Có tuần em mệt vì bầu bí nên ko làm đc thức ăn cho con, nhờ mc nấu cho, thế là bà ra chợ mua 0,5kg thịt xay về sốt cà chua cho con em ăn dần, qua ngày này đến ngày khác. Em sợ luôn.Thế là em quyết định phải cho con em đi học. Mẹ chồng thì cứ bảo là phải để 3t cho nó cứng cáp, rồi cho nó học ngay trường đối diện nhà chả là trc cửa nhà em là cái trg mầm non công lập. Mà em thì ko muốn con em học cái trg đó, con mình đã nhát, tự dưng vất nó vào một cái lớp có cả gần 40 đứa, mà có 3 cô, thì làm sao con mình nó thoải mái mà đi học đc. Các mẹ nào có con đi học rồi chắc hiểu. Em chọn cho con một trường tư thục cách nhà khoảng 2 cây số. Thế là mẹ chồng em nhay dựng lên, ko cho nó đi. Em quyết tâm cho con em đi, thì mc em kêu em ko biết nghe lời nhà chồng, coi gia đình chồng là cái đinh. Rồi bà làm ầm lên, hết bà gọi rồi đến ông gọi về cho mẹ đẻ em, kể lể tội của em. Lần nào có chuyện gì mc em cũng đều gọi về cho mẹ đẻ em, bà ko bao giờ gọi điện hỏi thăm tử tế lấy một câu với thông gia.Đã thế Lại còn bảo vợ chồng em đi ra ngoài mà ở, những gì bà sắm cho vợ chồng em thì để lại, ko đc mang đi. Bme chồng em cho vc em 100tr gửi tiết kiệm để nuôi con giờ thì đòi lại. Rồi còn bắt họp gia đình vì cái tội con dâu dám chống đối lại cả gia đinh chồng. Nhưng may mà hnay ở họ nhà chồng có việc nên ko họp đc. Cái em ko phục mẹ chồng em ở đây là việc bà áp đặt quá nhiều cs của vc em. Nên bây giừo em muốn bùng lên vì ấm ức quá nhiều chuyện rồi. Em ko biết việc này em có làm đúng ko nữa? Xin các mẹ cho em ý kiến. Nhiều lúc em muốn li dị quách cho rồi để chồng đỡ phải khó xử ở giữa, trả con trai về cho bà mẹ chồng, con mình mình nuôi. Gởi từ ứng dụng Webtretho trên iPad
Bạn chủ topic còn trẻ và quen ở nhà được chiều nên bây giờ khó khăn đâm ra nhìn cái gì cũng thấy khó chịu đây mà. Có thể BMC bạn ko chăm lo cho vc bạn và bé bằng BMĐ, nhưng ko có nghĩa là BMC bạn vô trách nhiệm. Vì các cụ ko có trách nhiệm phải chăm con cho bạn mà thậm chí chồng bạn phải là người có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ. Bạn nói BMC ko cho chồng bạn tiền ăn học, mọi thứ chồng bạn phải trang trải. Thế chả có nhẽ chồng bạn mới đẻ ra đã biết đi kiếm tiền tự nuôi thân?? Nói chung bạn chưa đối xử tốt được với BMC thì đừng coi việc BMC cho vc bạn tiền hay đến chăm con cho bạn là việc hiển nhiên nên bây giờ BMC ko làm thì bạn 'căm thù' :)) Đẻ được thì tự nuôi được, chưa nuôi được thì chưa đẻ. Mình cũng rất thông cảm với việc bạn vừa đi học vừa lo chăm con khi còn trẻ, nhưng thay vì bạn khó chịu với BMC thì bạn nên cùng chồng tự cố gắng vì giờ các bạn hoàn toàn là 1 gđ riêng rồi.
Bạn này còn ỉ lại bố mẹ quá mà đã vội lấy chồng, rồi lại vội đẻ con để bây giờ sinh ra khổ sở thế này. Nói ngắn gọn, bạn phải luôn nghĩ cách để tự lập về mọi thứ. Thậm chí bố mẹ có cho cũng không nhận khi không thực sự cần thiết. Có khó mới ló cái khôn. Bạn sống nhờ vả bố mẹ mãi thì làm sao mà vỡ ra được. Còn BMC không đưa tiền, ko giúp đỡ vì đó ko phải nghĩa vụ của họ. Bạn oán họ là bạn sai. Có oán thì đi mà oán chồng ko đỡ đần đc cho vợ ấy.
Này em gái ! chị hỏi này thế em nghĩ em lấy chồng và sanh con thì gia đình chồng phải có trách nhiệm nuôi vc em và nuôi con em phải không ? đọc bài của em chị thấy lẽ ra em chưa nên lấy chồng vì em còn chưa hiểu hết thế nào là lập gia đình ,gđ là gia đình nhỏ của vc em trong đó em và chồng em là 2 thành phần chính phải xây dựng và có trách nhiệm với chính gia đình nhỏ đó chứ và nhất là sanh em bé thì lại càng phải biết trước khi sanh con ra ai là người sẽ phải nuôi nó ,ai là người phải có trách nhiệm với nó chứ ? cuộc sống ,gia đình và con cái à của vc em , tất cả những vấn đề thuộc về gđ nhỏ tự 2 vc phải gánh trách nhiệm chứ em không có quyền trách móc ai cả bmc và bmd cà ,họ chỉ có thể đỡ phần nào nếu họ thích còn không giúp em cũng không có quyền trách móc họ . Còn BMD em nói thật nếu là chị mà con chưa lớn thì chị chưa cho đi lấy chồng đâu vì lấy chồng xong thì phải tự lo cho mình ,lo cho gia đình và lo cho con cái ,lỗi là của bme không dạy cho em cách tự lập và quán xuyến thì bây giờ phải gánh là phải thôi , chị thấy em bây giờ thay vì ngồi trách bmc thì hãy dùng thời gian chăm cho con ,bàn bạc với chồng sắp xếp cs làm sao cho ổn như thế mới là thương bme thật chứ cứ ngồi đó mà than rồi nói thương bm nhưng lại làm cho bme lo vì bản thân chả tự lo được gì , hãy học cách làm sao cho trưởng thành hơn em nhé .
Cô dâu này không biết gọi là gì, hư quá, mà ứng xử ngu xuẩn, sao cứ bên đẻ cho là quay sang đòi hỏi bên chồng, không đc gì thì mua cái căm thù bực tức vào người.Phần đỏ : hỗn láo quá, không biết thông minh ăn học chừng nào, nuôi một đứa con lộn cứt lên đầu, hết đòi bên này nói xấu bên kia dám bảo bố mẹ chồng ngắn học.Bố mẹ đẻ muón con sung sướng thì giúp đỡ, sao cứ phải vì thế mà bắt nhà chồng phải giúp đuơng tuơng như vậy rồi chuyển sang hận thù.Nghe cô này còm hoảng thật, nói chung nhà có con gái tính tình như vậy chưa nên cho đi lấy chồng
Em chỉ thấy cái sai của BMC, có khi nào e nhìn lại bản thân mình kg:Thứ 1: 2vc lấy nhau khi kinh tế kg có, lại đèo bòng con cái. Thứ 2: bố mẹ 2 bên kg có trách nhiệm phải chu cấp cho gđ nhỏ của em. Nếu có cho thì đó là may mắn cho em, em kg có quyền đòi hỏi.Thứ 3: "Đến cháu mình bà còn ko xót, bà kêu bọn em tự lo tiền thuê người, em kêu ko có, bà đưa bà nội của chồng em lên để phụ giúp em(mẹ chồng em suốt ngày nói bà nội chồng em là ăn no ngủ kĩ, chả được tích sự gì), em lại gồng gánh, sáng 7:30 học đến 11h về chợ búa cơm nước (chả nhẽ để cụ ăn cơm bụi) ,cho con ăn mÀ con nhà em nó lười ăn, 2 mẹ con đánh vật phải gần 1h mới hết bát bột, có hôm còn trớ, con ăn xong em đi học luôn, chiều về lại nấu nướng, dọn dẹp tâm rửa cho con, cho con ăn. Tối làm bài tập và chăm con. Trong khi trước khi lây chồng em chả phải làm gì, đến nỗi quần áo bẩn còn có người mang đi giặt và gâp bỏ vào tủ, chỉ ăn và học, giòe em ntn là cố gâng lắm rồi. E kiệt sức lắm! Nhưng mẹ chồng thi thoảng lên nhà đều chê em này nọ! " Cái này là em sai hoàn toàn. Con mình thì mình chăm, nếu kg thích thì đừng nhờ vả, còn kg chăm được thì đừng có đẻ, sao lại đòi hỏi này nọ?Thứ 4: Nếu em thấy xót BMĐ, thì hãy tự lực cánh sinh trong cuộc sống, đừng làm BMĐ thêm nặng gánh.Đành rằng BMC em cũng có cái sai của họ, nhưng có đến mức em phải căm thù họ kg? Mong em tự nhìn lại bản thân trước khi trách người khác.
Không bỏ được bạn ơi =; chị ấy không được sống vì bản thân mình nữa rồi.
Đọc xong thấy thương nhất là bố mẹ em.
Em chào chị, nhà em cũng bỏ đi 1 đốt, cũng là do em đẻ mổ đứa đầu, cháu mới đc ít tháng,e đã có kinh luôn mà chu kì kinh không đều, lại uống thuốc tránh thai khẩn cấp nên không biết là lỡ có thai. Lại mới hết kinh xong, thấy người ốm yếu mệt mỏi, nên em uống rất nhiều thuốc... Nên để ko được, vì đi siêu âm thấy bác sĩ nói là tử cung chưa lành, lại uống nhiều thuốc có hại nữa...
Lúc bỏ đi em cũng khóc nhiều lắm, chồng em cũng an ủi nhiều, đi lễ em cũng hay cầu cho con siêu thoát.
Em đi xem thì thày bảo đốt em bỏ là bé trai nghọch ngợm, bé hiểu cho vợ chồng em và coi như là ko có duyên, bé đi theo chị (đứa đầu của em) và theo mẹ...
Bgio em không biết làm gì ngoài đi phủ đi chùa cầu cho bé đc siêu thoát. Khổ thân con! Cứ nhắc đến là mắt em cay cay :(
Em muốn được gặp con 1 lần, chị cho em hỏi nhà ngoại cảm mà chị gặp ở đâu, em muốn hỏi con em đôi điều ạ.
Thày kia chỉ xem giúp em được đến thế thôi ạ :(
Mẹ nào quan tâm inbox e gửi ảnh, chụp lọ thuốc và hsd ạ. Đây là link về thuốc và giá thuốc. Sđt của em 0943339404
PM Procare
Nhưng dù gì thì bạn cũng nên cân nhắc kĩ, hạnh phúc gia đình đâu phải cứ nói bỏ là bỏ đc đâu, nhất là đi bạn còn có con rồi... Mình sốg vì con và nên cân bằng bạn nhé
Tùy thôi chị ạ, chứ cúe như nhà em nè, em ko làm gì cả, cái gì cũng thông qua chồng để nói vs bmc nhưng lúc nào cũg nói em là ntn, ntno, ko ra gì cả... Hay chắc chỉ nhà e mới thế :)
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh chị ạ...
Mẹ chồng em còn ko làm đc như mẹ chồng chị, :) ko đc 1 phần luôn
Mà cho bà trông cháu thì là 1 thảm họa....:)
Mek chồng chị còn thuơng cháu, còn thực hiện bằng hàh động, mẹ chồng em thì quên đi :)
Chị hãy bình tĩh lại, cố gắng nói chuyện với chồng chị đi...
Em 14 thâng tuổi cuzng cho con đi trẻ... Mình còn công việc của mình, cũng chả nên phụ thuộc làm gì, chị còn công ăn viewjc làm r, em còn chưa đi làm đang đi học, cái gì cuzg là bố mek đẻ em lo :( bmc ko thuơng e và cũg ít tìh thuơng vs cháu lắm
Mình rất sống có trc có sau, ví dụ như bố chồg đau dạ dày, mình lăn lộn tìm tinh bột nghệ đen xịn để mua cho bố dù nó rất đắt và mih thì ko dư dả gì, mình cũng ko cần bố mẹ cho nhìu tiền, mà mình cần tình thuơng và trách nhiêmk với cháu họ :) tình người mới là qtrong
Mình ko thích họ là vì họ ko có trách nhiệm, tiền thì ko sao, nó có thể làm ra, nhưng quan trọng là cái tìbh cảm, ko hề có tình cảm, nói xấu, ghét con dâu, noai chung là nhìu viewjc tế nhị midnh ko tiện nói ra... Nhìu cái chỉ có người nhà chồng mình nhìn vào mới biết... :) đến người nhà chồng mình còn kêu ko chấp nhận đc bmc mình nữa thì mình sao chấp nhânn đc :)
Bm đẻ em dạy em rất nhìu, bm đẻ cũg ko cho em lấy anh, nhueng em nhất quyết, trc khi lấy bmc em thề non hẹn biển, e tin lắm, giòe tin bnhiu, e buồn bấy nhiu, e cũg muốn đi làm nhueg hoc tù ság đến tối, về lại con cái nên e cũg mệt. Bm đẻ em thueowng em lo cho cả em, ck e bố mek em cũng thuơng, ck em đi làm về đưa e 1tr 1 thág, e biết thế, còn lại là tiền bố mek đẻ em cho, nhueng bmc em thì đòi hỏi em phải đưa tiền cho chồng em, mà chồng em tiêu hoang lắm, có đồ g nào là độ xe này nọ. Cái j em cũng chi ra, theo ý bố mẹ chồng em là phải lấy tiền bố mek đẻ cho em, đưa cho chồng em tiêu xài... Rồi còn nhìu cái, chị đọc cm trên chị nhé.. E cảm ơn chị :)
E ko bắt bố mẹ chồng em phải chu cấp tuơng đương nhà em, em cũng chả đòi hỏi gì, cái em cần là trách nhiệm, chị đọc hết những cái cm của em, e thấy bmc em tiêng của cháu cũng cầm hết, ai cho cháu cũg ko nói với em, cầm hết, em cũg ko đòi gì bm, e chỉ cần bố mẹ thuơng lấy em và cháu, e còn trẻ việc học và công ciêkc gdd, cv xhoi còn nhiều, đừng đòi hỏi vag nói xấu em quá, nhìn cháu mà biết thuơng thôi
Nói căm thù hơi quá nhưng em ghét lắm, em ko ứng xử gì hỗn láo, và cũng ko tỏ thái độ gì hỗn láo, em giấu nhemk trong lòng mà lên đâg nói những gì mình nghĩ... Mong mnguoi chia sẻ, tuổi đời em còn ngân, va chạm ít, đc bao bọc quen rồi, em cũng suy nghĩ nhiều lắm rồi, bên nhà chồg em, ai cũng nhìn vào mà thương em, nói thật em chịu nhìu cái mà em ko muố nói ra.... Nhìu cái dồn vào thành uất ức, thật sự rất mêkt mỏi....
E lay chồng bố mẹ e ko đồng ý, khổ e ko dám kêu với bố mek sợ bố mek buồn vì đây là lỗi của em.... :) có lắm cái bưsc xúc, buẹc dọc, em viết nhuẽng dòng này khi nghe mọi người kể lại chuyện bố mek chồng em nói em ko ra gì sau lưng e, thà nói trc mặt e còn giải thích đc rõ rang..... E vừa học, vừa chăm con vừa làm, ở 20 tuổi đầu, em cũng stress lắm chứ
Chính vì kte ko có, nên bố mẹ em mới cho nhiều để coi như là tiền lương của em, em chả đòi hỏi bên nàocho em
Thứ 2: ko có tiền thì cũg phải có trách nhiệm, đây bmc em kô hề có trách nhiệm với chúng em, nhưng lúc nào cũng muốn bên em phải có trách nhiệm và phải cho này nọ. Xong lòng tốt của nhà em thì lại bị cho thành cái ko hay... Còn nữa, khi em đẻ, tiền ngườu ta cho cháu và tiền đầy cũe của cháu, bên nhà chồng em ai cho, mẹ chồng em lấy hết, hoen nữa, có người đưa tiền trưc tiếp cho bmc em, nhưng bà ỉm luôn, thà bà nói:" cháu hnay đc cho ... tiền, những người này cho cháu" nhưng bà ko, bà cầm mà ko nói với em 1 tiếng, còn người nào đưa phong bì trc mặt em và bố mẹ em, bà cũg cầm ko ngại.... :) còn nhiều vấn dêd tế nhị mà e ko muốn nói..
Em yêu ghét rõ ràng, nhiều gdinh, ko có tiền nhưng có tình thuơng và trách nhiêmk... Cái em când ko phải tiền mà là trach nhiệm...
Đã ko có trách nhiêmk, người khác lo cho cả con mình, lại còn ko nhìn vào đó mà còn nói xấu này nọ. E rất buồn bực, tự ái và khó chịu.. Noi cam thù hơi quá chứ em ghét cay ghét đắng
Sao lâu rồi không thấy chị ấy lên diễn đàn nhỉ :(
Chị ơi, em làm sao bây giờ, bố mẹ em vất vả cả đời với em, em chưa làm được gì cho bố mẹ em lại còn gây thêm nợ cho bố mẹ :( bố mek em thuơng em lắ , xót con xót cháu... E thueowg bố me bao nhiêu em lại càng ghét bố men chồng em bây nhiêu :(