"... Ở các nước phương Tây, sinh viên, nghiên cứu sinh, hay những ai đã bắt đầu vào đời thường được khuyên nhủ phải tập có cái nhìn rộng và lớn, nói theo tiếng Anh là “big picture”. Là nhà khoa học, dù phải tập trung vào một vấn đề nhỏ -- có khi rất nhỏ -- nhưng vẫn không được sao lãng bức tranh lớn hơn. Có cái nhìn lớn hơn và bao quát hơn giúp cho nhà khoa học biết mình và việc làm của mình đang đứng ở vị trí nào. Tương tự, là nhà khoa học hay thậm chí sinh viên, chúng ta cần phải biết việc làm của chúng ta có nằm trong xu hướng phát triển trên thế giới. Đó chính là lí do mà chúng tôi lúc nào cũng khuyến khích các em sinh viên và nghiên cứu sinh phải suy nghĩ xa và rộng, chứ không nên chỉ vùi đầu vào chủ đề nghiên cứu của mình. Do đó, quan điểm cho rằng "tôi chỉ quan tâm đến chuyên môn" là hết sức sai lầm. Ông Schubert có hỏi một câu làm tôi hết sức ấn tượng: nếu ngay hôm nay, anh được chỉ định làm bộ trưởng thì anh sẽ làm gì, anh đã sẵn sàng chưa? Đó chính là yếu tố làm cho nước Mĩ hay Úc không bao giờ thiếu người lãnh đạo vì giới trẻ đã được đào tạo và được chuẩn bị ngay từ nhỏ..." Tuy vậy, luôn luôn có những kẻ không hiểu, không thể hiều và không bao giờ hiểu...
“Trí thức và vai trò của trí thức” hay “câu chuyện về trí thức” là một đề tài không mới, nhưng chưa bao giờ cũ. Đây cũng là một đề tài rất phức tạp và dễ gây tranh cãi, nhưng là một đề tài đầy ý nghĩa đối với bất cứ xã hội nào, trong bất cứ thời đại nào. Có rất nhiều góc nhìn khác nhau về trí thức, mỗi góc nhìn lại cho ta một cách hiểu về trí thức và vai trò của trí thức. Nếu ta có được nhiều góc nhìn về một vấn đề thì ta sẽ có cơ hội hiểu vấn đề đó một cách đầy đủ và sâu sắc hơn, vì khi đó không chỉ thấy “cây”, mà còn thấy “rừng”.
Trong phạm vi bài viết này, từ một góc nhìn, tôi cho rằng, trí thức là người có trí và luôn dùng cái trí của mình để góp phần thức tỉnh xã hội nhằm hướng mọi người đến cái đúng và cái đẹp. Nếu ai đó “có trí” (sự hiểu biết) nhưng lại “không thức” (không thức tỉnh xã hội) mà để cho xã hội “ngủ” thì bị gọi là “trí ngủ”, chứ không phải là “trí thức”. Nếu ai đó thích làm cái việc của trí thức là “đánh thức xã hội” nhưng lại “thiểu trí”, “lệch trí” hay “vô trí” thì gọi là “trí dỏm” (cũng có học hàm, học vị nhưng đầu óc lại trống rỗng, hoặc cũng có chút hiểu biết nhưng hiểu biết đó lại thể hiện sự lệch lạc và ẫu trĩ). Và nếu ai đó “có trí”, “có thức”, nhưng “thiếu tâm” (thiếu động cơ trong sáng) thì gọi là “trí gian” (gian manh, xu thời, cơ hội). Cả 2 loại “trí dỏm” và “trí gian” đều là “ngụy trí thức”, còn “trí ngủ” là “trí thức vô trách nhiệm”.
Có thể hình dung ba điều kiện để hình thành một con người “trí thức”, đó là: (1) “sự hiểu biết” (có trí); (2) “thức tỉnh xã hội”; và (3) “vì mục đích cao quý” (hướng xã hội đến cái đúng và cái đẹp, hướng xã hội đến cái chân-thiện-mỹ). Nếu không hội đủ cả 3 điều kiện này (mà chỉ có 1 hay 2 trong 3 điều kiện) thì hoặc là “trí ngủ”, hoặc là “trí dỏm”, hay “trí gian”, chứ không phải là “trí thức”. Hay nói một cách nôm na, trí thức là người “có Trí”, “có Thức” và “có Tâm” (có 3T).
Từ cách hiểu này, chúng ta có thể thấy rằng, bàn về trí thức hay bàn về vai trò của trí thức thực chất cũng chính là bàn về trách nhiệm xã hội của những người hiểu biết.
Tôi rất thích một câu nói của Einstein “
Thế giới này là một nơi nguy hiểm, không phải vì những kẻ xấu xa mà vì những người chỉ biết đứng nhìn và không làm gì cả”
. Câu nói này nói về trách nhiệm xã hội (trách nhiệm “làm người”) của một người bình thường đối với cái xã hội hay cái cộng đồng mà mình đang sống. Một người bình thường vô cảm thì đáng phê phán, còn một người có hiểu biết sâu sắc và được lắng nghe mà yên lặng thì còn đáng phê phán hơn. Một người bình thường còn có trách nhiệm xã hội như vậy, đối với những người có hiểu biết thì trách nhiệm xã hội này còn lớn hơn.
Nói cách khác, vai trò của những người có hiểu biết là: dùng sự hiểu biết (và cả uy tín) của mình để góp phần giúp cộng đồng phân định rõ hơn sự đúng-sai, phải trái, chân-giả, thiện-ác, hay-dở, tốt-xấu, nên-không nên… trước những vấn đề chung mà xã hội đã, đang và sẽ gặp phải hay trải qua; dùng sự hiểu biết của mình để truyền bá tinh thần, tư tưởng, quan điểm mà mình tin là cần thiết để góp phần thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng tiến bộ; dùng sự hiểu biết của mình để góp phần xác lập những chuẩn mực xã hội, những thang giá trị xã hội và đồng thời ra sức bảo vệ những chuẩn mực và giá trị đó; dùng sự hiểu biết của mình để góp phần định hướng, định hình xã hội… Tất nhiên sự phân định, sự truyền bá, sự xác lập hay sự định hướng, định hình này cũng cần phải dựa trên cái nền là những giá trị vượt không gian và vượt thời gian, những giá trị có tính phổ quát của thế giới đương đại hay thế giới tương lai.
Và tất nhiên, để thực hiện trách nhiệm xã hội của mình thì người hiểu biết có thể nói, có thể viết, hay có thể làm gì đó (bởi lẽ không phải tất cả những người hiểu biết đều giỏi nói hay giỏi viết). Vì làm một điều tốt cũng là cách gián tiếp góp phần đấu tranh tiêu diệt cái xấu; làm một điều đúng, cũng là cách gián tiếp góp phần chỉ cho người khác thấy những cái sai…
Thêm nữa, khi nói đến trí thức là nói đến vấn đề “chân lý”. Không ai được phép độc quyền chân lý, nhưng ai cũng được quyền góp phần xác lập chân lý. Giới trí thức thường tự phân biệt giới mình với những giới khác ở chỗ luôn nỗ lực khám phá chân lý, xác lập chân lý và bảo vệ chân lý. Đó cũng là lý do vì sao mà người ta thường nói, chân lý thường không thuộc về số đông hay “kẻ mạnh”, mà thường thuộc về những người có hiểu biết (hay còn gọi là giới trí thức, giới tinh hoa). Nếu chân lý có thuộc về “kẻ mạnh” (nhưng thiếu hiểu biết) thì điều đó chắc chắn cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Khi bàn về trí thức thì người ta thường bàn về vai trò, trách nhiệm, công việc, sứ mệnh, thiên chức của trí thức. Tuy nhiên, cũng cần phải bàn về “điểm mù” của trí thức, dù trí thức có cái trí hơn người. Bởi lẽ, trí thức cũng là con người, mà đã là con người thì cũng sẽ có cái nhầm, có lúc sai mà mình không hề biết; Bởi lẽ, trí thức cho dù có trí thế nào đi nữa thì sự hiểu biết vẫn chỉ là hữu hạn. Điểm mù ở đây được hiểu là “mình không biết cái mà mình không biết” hay “mình cứ tưởng mình hiểu rất rõ một thứ nhưng thực ra mình chẳng hiểu gì cả hay hiểu một cách lệch lạc”. Khi chia sẻ, tranh luận hay góp ý sẽ giúp mỗi người nhìn thấy điểm mù của người và của mình. Khi nhận ra điểm mù của mình cũng là lúc “mình biết rõ cái mà mình không biết”; và khi nhận ra những “cái mà mình không biết” cũng là lúc cảm thấy mình thực sự hiểu biết. Đó cũng là điều kiện để mình có thể hiểu biết thực sự và là cơ hội để đẩy nhận thức và hiểu biết của mình đi xa hơn.
Do vậy, cùng với trách nhiệm “thức tỉnh xã hội” thì trí thức cũng có một trách nhiệm với bản thân là liên tục “phản tỉnh chính mình”, phản tỉnh với những điểm mù (nếu có) của mình. Nếu không liên tục “phản tỉnh chính mình” hay thậm chí là “phản tư chính mình” thì người hiểu biết sẽ dễ trở thành người ít hiểu biết hay người ấu trĩ trong một số vấn đề (kể cả những vấn đề thuộc chuyên môn hay sở trường của mình), và khi đó sẽ không chỉ khó thực hiện được tốt cái vai trò “thức tỉnh xã hội” vốn có của mình, mà còn có thể gây nguy hại cho xã hội.
Ở bất cứ xã hội nào thì sứ mệnh của trí thức vẫn thế. Và đối với những xã hội mà trong đó còn đầy rẫy sự bất thường thì một trong những sứ mệnh lớn nhất của trí thức chắc hẳn là góp phần đưa sự bất thường đó trở về sự bình thường. Nói cách khác, trong những xã hội mà sự bất thường của sự việc, sự vô minh của cái đầu, vô cảm của trái tim đang bao trùm thì trách nhiệm của người trí thức, của những người có hiểu biết còn nặng nề hơn (vì có quá nhiều cái cần phải khai sáng, cần phải thức tỉnh) và nguy hiểm hơn (vì không dễ dàng gì để làm cái chuyện khai sáng hay thức tỉnh trong những xã hội này).
Nhưng, đã là người có hiểu biết thì không thể không làm gì cả, bằng cách này hay cách khác, dù nhỏ bé hay lớn lao, dù ồn ào hay lặng lẽ…
Đưa 1 con bò ở đầu vào, đầu ra sẽ có 1 bác sĩ...
... Đã xuất hiện những tầng lớp ngoài tham nhũng ra thì chẳng biết làm gì cả...
Trung Quốc cấm đơn giản vì tư tưởng trong truyện không phù hợp với lãnh đạo cộng sản:
Mấy mẹ xem ở đây nhé: http://soha.vn/kham-pha/10-bai-hoc-cuoc-song-vo-gia-tu-naruto-20150928164942125.htm
Nghe tin mấy tượng đài, trụ sở nghìn tỷ mà phát chán...
Nhà nước kg có khả năng quản lý ngân sách đâu...
Đức giảm chắc là do vụ Volkswagen.
Đừng bức xúc quá, cứ đợi xem sao, chưa thấy Kinh Đô có hành tung như Tân Hiệp Phát kia mà...
Biết đâu là chiêu trò đánh bóng của chính Kinh Đô thì sao? KD sẽ mở cửa tự do cho công chúng vào xem, mời thanh tra vào kiểm tra... uy tín lấy lại mấy hồi, thậm chí còn cao hơn trước vì nhận được sự cảm thông, đồng cảm của người tiêu dùng :D
Xem mấy phim HK hay thấy mấy chiêu trò này, cơ mà hình như lãnh đạo KD đều là gốc Hoa cả :))
https://www.facebook.com/drtuanvnguyen/posts/1480221498957638
Tuy vậy, luôn luôn có những kẻ không hiểu, không thể hiều và không bao giờ hiểu...
Chả có ranh giới nào hết, giả sử nói về GD thì cũng phải nói đến ngân sách, ngân sách thì liên quan đến kinh tế, đụng đến kinh tế định hướng thì sớm muộn gì cũng đụng đến chính trị
ngoài ra nói về GD thì cũng nói về giáo trình, giáo trình VN là giáo trình định hướng cuối cùng cũng dính đến chính trị. Tự do ngôn luận là khởi nguồn của tự do học thuật.
Xây tượng đài thì tiền ngân sách cho GD giảm, cho KHCN giảm, đương nhiên là có người lên tiếng.
Họ làm nghiên cứu thì đương nhiên cái tầm nhìn của họ lớn hơn nhiều so với những kẻ phàm phu tục tĩu. Nếu kg thì họ cũng là phàm phu mà thôi. Mà nếu đã là phàm phu thì có giải thích hoài cũng không hiểu, không thể hiểu và không bao giờ hiểu :|
http://www.giantutrung.vn/bai-viet/vai-tro-cua-tri-thuc-hay-trach-nhiem-xa-hoi-cua-nhung-nguoi-hieu-biet/23
Nếu ai đó “có trí” (sự hiểu biết) nhưng lại “không thức” (không thức tỉnh xã hội) mà để cho xã hội “ngủ” thì bị gọi là “trí ngủ”, chứ không phải là “trí thức”. Nếu ai đó thích làm cái việc của trí thức là “đánh thức xã hội” nhưng lại “thiểu trí”, “lệch trí” hay “vô trí” thì gọi là “trí dỏm” (cũng có học hàm, học vị nhưng đầu óc lại trống rỗng, hoặc cũng có chút hiểu biết nhưng hiểu biết đó lại thể hiện sự lệch lạc và ẫu trĩ). Và nếu ai đó “có trí”, “có thức”, nhưng “thiếu tâm” (thiếu động cơ trong sáng) thì gọi là “trí gian” (gian manh, xu thời, cơ hội). Cả 2 loại “trí dỏm” và “trí gian” đều là “ngụy trí thức”, còn “trí ngủ” là “trí thức vô trách nhiệm”.
Tia sáng
Bên trường Tây phát biểu, dễ mà phản biện được à?
Bên trường Đảng nói như vầy thì dễ phản biện kg Tại sao chúng ta tốt mà vẫn cứ nghèo??
(Sorry, học trường Tây mà thấm nhuần Đảng vẫn tính là trường Đảng)
--> Quá dễ, sao phải suy nghĩ nhiều thế kia.,
Đọc cho kỹ và sao kg thắc mắc TS
Cũng như giáo sư Nguyễn Tuấn, chỉ là giáo sư y khoa thì sao kg lo nghiên cứu
Đơn giản là họ viết phản biện rất súc tích, rất có chiều sâu giống y như những nghiên cứu chuyên môn của họ
Những kẻ phàm phu đôi khi cũng có ích... Cứ làm bộ kg hiểu (thật ra là kg hiểu thật) đi, tui kiếm feed của giáo sư post nữa :D
Có chuyên môn, tiếng Nhật có lẽ rất ok nên kg khó để vào làm cty Nhật.
Chỉ có làm nhà nước ăn lạm tiền thuế của dân mới cần bằng cấp thôi.
Đôi lúc muốn thử đặt mình vào vị trí lãnh đạo để suy nghĩ nhưng kg dám, sợ rồi kg phục hồi lại IQ được. Tấm gương của bác Đức Đam đã rõ rồi...
Mình kg hiểu bạn lấy từ đâu ra thông tin này. Tra trên google thì GDP bình quân đầu người hằng năm là 11000 $ ngang với Malaysia, Brazil hơn hẳn TQ, Thái Lan. Chắc bạn nhầm với người Digan chăng? (http://laodong.com.vn/the-gioi/tai-sao-phap-truc-xuat-nguoi-di-gan-8833.bld) VN rồi sẽ thành thế này (Digan của châu Á) chăng?
Bạn này nói đúng, có nhiều vị có số má bằng cấp hẳn hoi mà lỡ làm nhà nước thì fb dòm rất chán chả thấy đúng tầm chút nào :))
Kg được thoải mái phát biểu ý kiến thì đã là giết chết tự do ngôn luận, giết chết tự do ngôn luận thì sẽ giết chết tự do học thuật.
Bố nó thì phân trần: "Nói 1400 đô là không phải, siêu nhân chỉ có 200 đô thôi, còn lại là tiền mua hộp đựng, tủ kính, đèn đóm..."
Mẹ nó tát cho mỗi bố con một tát điếng hồn: "Mồm mép! Cuối cùng thì vẫn phải mua hộp, tủ, đèn chứ có miễn phí được à! Mà cho dù mua hết tần tật là 200 đô thì cũng dẹp! Nhà một đống siêu nhân, cái nào cũng giống cái nào nhìn phát ngán, có bị bệnh không mà cứ đi mua thêm! Thích thì tự bỏ tiền hai bố con ra để mà tỏ lòng yêu thích, đừng có lấy tiền của tôi!"
Bài viết : Lương Thế Huy
Infographic : Chung Chí Công
Thường thì tôi thấy những người giỏi bị sa thải ban đầu cảm thấy rất bực, đôi khi thái quá thành ra kg hay lắm.
Hy vọng sau này nhìn lại, bạn sẽ tự vấn rằng mình kg cần phải làm những chuyện như vậy, đơn giản là bạn ở 1 đẳng cấp khác nên cái nhìn của bạn sẽ khác thôi.
Nếu kg có nghịch cảnh thì chẳng ai hoàn thiện mình làm chi.
Điều này chỉ xảy ra khi bạn gác qua mọi chuyện cũ và tìm được cảm hứng làm việc thôi nha.
Đừng để những cảm xúc nhất thời thế này giết chết cảm hứng làm việc bạn ah...