Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Khi một nửa ra đi...
Các bạn thương mến,
Tớ có chung hoàn cảnh với các bạn, quá lâu rồi mới ngó tới Topic này, bn cảm xúc lại ùa về, nghẹn ngào lắm nhưng tâm đã thanh thản hơn, ko còn trách đời hay trách mình nữa. Chồng mình mất khi con gái mới đc 4 tháng 1 ngày tuổi,tụi mình đã có 1 tình yêu tròn vẹn trong 9 năm. Giờ phút này, với tớ, câu nói "Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương" đã trở nên thấm thía hơn bao giờ.Gần 3 năm trôi qua, nỗi đau mất mát đang dần ngủ yên dù thỉnh thoảng chợt tỉnh dạy sau cơn mơ, nước mắt vẫn ướt đầm.Cuộc sống buộc chúng ta phải thích nghi, phải tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan, vì chúng ta còn con cái, vì mọi người sống xq mình ko thể mãi thương cảm,chia sẻ với chúng ta đc, và hết hơn, là vì chính bản thân mình cần tiếp tục đứng lên, chúng ta đâu có sự lựa chọn nào khác...
Thời gian đầu khi Anh mới ra đi, tớ tìm đến Kinh Phật để bản thân đc giải thoát, rồi tớ đi gọi hồn Anh để đc trò chuyện với Anh, để biết cs của Anh ra sao, mình có thể giúp gì đc cho Anh nữa ko!Bây giờ khi có việc cần hỏi Anh, tớ thắp hương và dùng đồng xu xin âm dương để giao tiếp với Anh.Các bạn ạh, chỉ cần Tình yêu thương vẫn còn, thì dù là âm dương chia lìa, chúng mình vẫn có cách để ở bên nhau mà...hãy cứ nghĩ như thế các bạn nhé.
Thương thật nhiều!
06:00 CH 26/12/2011
Chúa đã gọi Anh về
Chào người bạn cùng cảnh ngộ..!!!
Tớ đã theo dõi topíc này của bạn từ đầu, nhưng giờ mới lần đầu chia sẻ với bạn, từ đáy lòng của 1 người cùng cảnh, tớ mong bạn sẽ sớm vững tâm để tiếp tục cs. Bạn có thể search topic "Khi 1 nửa ra đi", bạn sẽ thấy cũng có rất nhiều người như bạn, nhưng cs là vậy, nếu ta ko đủ dũng cảm để kết thúc nó, thì hãy tự mình tiếp sức cho mình để vượt qua.
Thời điểm này, cần nhất là bạn cảm thấy đc thoải mái, kể cả thoải mái cảm nhận thấm thía nỗi đau mất mát, vì chỉ khi bạn có không gian của riêng mình, lúc đó bạn mới thực sự là bạn, nối đau mới thực sự là nỗi đau. Mẹ chồng bạn là 1 người tốt, lúc này đây bà đang thương bạn hơn ai hết, bà muốn đc ở gần bạn để xoa dịu nối đau, cho bạn và cả cho chính bà, bà muốn có 1 người để bà có thể nhắc đến con trai, kể về quá khứ, mà ko sợ bị lạc lõng. Mình rất thấu hiểu điều này!Có điều cách yêu thương của bà dành cho bạn vào thời điểm này chưa thích hợp với tâm trạng của bạn bg. Bạn đã quyết định như vậy, thì hãy theo quyết định của mình, chỉ có thế bạn mới đc thoải mái tư tưởng, nhưng hãy khéo léo giải thích cho bà hiểu cảm xúc và mong muốn của bạn, để bà ko bị tổn thương và hụt hẫng.
Chồng tớ đã ra đi đến nay đã đc 2 cái giỗ rồi, con gái tớ h cũng lớn và giống bố y trang, nhưng tới h này, tớ vẫn chưa đủ can đảm ăn lại những món ăn cuối cùng mà tớ đã nấu cho anh ý, chưa đủ can đảm để quay về nhìn lại căn phòng cũ hay xem lại những bức hình kỉ niệm của 2 đứa. Nỗi đau mất mát này ko j có thể so sánh đc, và ko j có thể hàn gắn đc, thời gian trôi đi, nó sẽ chỉ làm cho mình cảm thấy thêm cô đơn, nhớ thương da diết,luôn cảm thấy bình thản trc những nối đau của người khác, và..vô cảm với những hạnh phúc mới nhỏ nhoi...Nhưng bạn yêu mến ơi!ta vẫn phải sống, ăn và hít thở, dù là có ý thức cố gắng hay chỉ là bản năng sinh tồn của 1 con người, điều đó sẽ dẫn ta đi qua nối đau này. Và... câu cuối cùng tớ dành tặng bạn,CÁCH DUY NHẤT ĐỂ VƯỢT QUA NỐI ĐAU LÀ ĐỐI MẶT VỚI NÓ, CẢM NHẬN VÀ NÂNG NIU..! Tới 1 lúc nào đó, có thể là ko lâu, có thể là rất lâu nữa, và cũng có thể là ko bg, bạn sẽ thấy mình thanh thản, vỗ về cho nỗi đau ngủ yên trong tim, và tiếp bước trên con đường đời...
Thương bạn..!!!
04:21 CH 20/05/2011
Mẹ nào có bé năm nay nhập học ở MN Việt Bun thì...
Tớ thì nghĩ trường nào cũng có mặt hay mặt dở, ko thể tránh đc, quan trọng là các cô có kĩ năng và nghiệp vụ trông nom trẻ, nếu lớp đông con quá ví dụ tận 40-45 con/lớp mà chỉ có 2 cô thì chỉ việc xi tè thôi đã đủ để hết ngày rồi, nếu con chủ động gọi cô ơi cho con đi tè thì chắc ko có cô nào để kệ con tè ra quần.
Túm lại là công cuộc đi tìm trường cho con thật là gian nan khổ ải các mẹ nhỉ..!
Tớ nắn nót cái đơn xin học cho con xong xuôi đến cả tháng trời rồi mà chưa tìm đc "cửa" để nộp đơn đây, hic..hic..
11:22 SA 14/04/2011
Mẹ nào có bé năm nay nhập học ở MN Việt Bun thì...
Hi các mẹ,
Tớ cũng xin góp 1 chân vào topic này hóng hớt. Nhà tớ ở ngay chợ Nguyễn Cao, tuy trái tuyến trường nhưng cũng thuộc dạng gần trường nên tớ đang tính chạy chọt xin xỏ cho con vào đây, con tớ giờ 25 tháng, tính đến hè cho con nhập học thì vừa xinh.
Các bậc tiền bối đi trước cho tớ xin ít thông tin:
- Đầu mối để "chạy" cho con vào trường.
- Thời điểm nào là thích hợp đặt vấn đề với nhà trường.
- Một tháng "bồi dưỡng" cho cô giáo khoảng bn xèng là hợp lí
- Cô giáo nào đc tiếng là cố giáo tốt dành cho các con lớp mầm non bé.
- Chất lượng và phương pháp giáo dục nhà trường có vấn đề j ko.
Tớ rất mong các mẹ đã gửi con ở đây cho tớ lời khuyên và bày đường đi nước bước để xin cho con vào đây học. Tớ thật sự chưa có chút kinh nghiệm j về việc này nên cũng rất là lo lắng.
Tớ xin cảm ơn các mẹ nhiều nhiều.
09:37 SA 15/02/2011
Thuốc trị rụng tóc Foltène
Tớ vừa dùng hết 1 bộ gội xả xong,rụng thì chẳng giảm tí nào, dầu cũng thế, nhưng công nhận là có mọc tóc con. Tóc tớ chắc vô phương cứu chữa rồi, siêu dầu nên kể cả Foltene thì tớ vẫn phải gội hàng ngày, chán lắm! Ko biết là có nên dùng thêm bộ nữa ko hay lại dùng loại thông thường. Nếu số tóc mọc ko xi nhê j với số tóc rụng thì vưỡn ko đạt yêu cầu.
06:22 CH 27/12/2010
Salon tóc Minh Phương
Hwa tớ đi làm xoăn ở MP roài. Kết quả: "NHƯ Ý"
Cắt tóc anh Ngọc Anh: 350k
Uốn: 1500k
Discount 10% -> Tổng thiệt hại: 1670k (đc tặng 1 lần hấp tóc nguội trị giá 230k trong vòng 10 ngày)
Mỗi tội tóc tớ thuộc dạng siêu dầu, mà uốn lọn to nên chỉ để đc 3-4 tháng thui, hic...
04:53 CH 09/12/2010
Khi một nửa ra đi...
Hôm qua em bế con lên thắp hương mùng 1 cho anh, con nhìn bức ảnh của anh thật lâu rồi con gọi "bố Chức ơi..., bố có ở đây ko...bố bế...bàn của bố bẩn rồi...mẹ lau đi...bố có xuống nhà với con ko...con yêu bố, con thương bố..." rồi con cứ chu mỏ lên đòi hôn bố, rồi con nói thật rõ ràng theo lời mẹ "bố phù hộ độ trì cho con ngoan ngoãn, khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn nhé", con im lặng nhìn bố thật lâu...
Em biết rằng cái khoảnh khắc đó, anh đang ở ngay bên cạnh mẹ con em, anh cũng hôn con khi con hôn anh, anh cũng trả lời tất cả những câu con hỏi, chỉ có điều em và con ko thể nhìn thấy anh, nhưng ko sao, anh vẫn luôn ở trong trái tim em và con, anh yêu dấu của em!
Và cũng cái khoảnh khắc đó, em tự nhận ra rằng, hóa ra thời gian cũng làm mờ vết thương thật, lần đầu tiên, em đã cảm thấy bình thường khi bế con lên đứng trc bàn thờ anh, cho con nói chuyện với anh, thay anh trả lời và đôi lúc bật cười trc những câu hỏi ngộ nghĩnh của con.
Anh àh, thế là con đã lớn, con đã biết hỏi về anh, con đã có những khái niệm đầu tiên về một người cha, và...trong tiềm thức, con cũng yêu anh và mong có anh bên cạnh! Anh hãy luôn ở bên em và con , hãy tiếp sức mạnh cho em đi tiếp quãng đường đời, tiếp thêm trí tuệ cho con mau khôn lớn trưởng thành anh nhé!
Mãi yêu anh và mãi bên anh!!!
03:52 CH 07/12/2010
Làm sao để tóc mọc nhiều và dày??
Hiện tớ đang dùng bộ dầu gội Foltene của Ý, mua ngoài hiệu thuốc, cả gội và xả 200ml thiệt hại 570k, tóc thì hơi khô nhưng giảm rụng rõ rệt, còn chờ đến lúc có tóc con mọc thì chắc phải dùng 3 tháng mới thấy đc.
11:47 SA 24/11/2010
Salon tóc Minh Phương
Tớ cũng đang định ra MP làm xoăn. Trc nay chỉ cắt tóc anh Ngọc Anh và uốn mi ở đó thui, công nhận cắt mụ MP khó chịu, xoẹt xoẹt vài nhát, cả sấy cả cắt hết khoảng 5' mà nó chém mình tận 450k, xong cũng chả đc 1 câu chị cắt cho em xong rồi đó, em xem đc chưa, mà cứ thế lừ lừ đi cắt cho người khác, mình cứ ngồi trơ ra đấy chả biết tóc mình đã xong chưa, hừ, nói chung là thái độ rất là thái độ. Thế mà mấy đứa ca sĩ như Khánh Linh, Mỹ Dung với mấy đứa hay dẫn chương trình Bản tin tài chính trên VTV cứ ra đấy suốt, tớ mấy lần đi gội đầu toàn gặp.
Tóc tớ thì dài quá nửa lưng, nhưng rất mỏng, tóc tơ, thưa, dầu nhiều, định làm xoăn sóng to mà mãi vẫn cứ trong tình trạng hóng hớt, xúi giục mọi người đi làm, keke... ko biết cỡ tóc như tớ mà làm thì thiệt hại mất khoảng bn xèng nhể!? Hay ra Tâm Loan, rẻ hơn đc tí, nhưng tớ làm gần tụi Tâm Loan, thấy lúc nào cũng đông như kiến, mà cái trò đông khách thì ko thể nào làm tỉ mỉ cẩn thận đc, lại còn phải chờ với đợi nữa chứ...
05:13 CH 04/11/2010
Mỹ phẩm Vichy
Tớ thì đang có ý định dùng thửu bộ dầu gội kích thích mọc tóc Decos Vichy đây. Có bạn nào biết về sản phẩm này ko tư vấn cho tớ. Dòng này có dầu xả ko ý nhỉ? gội có bị khô tóc ko? giờ mùa đông mà, tóc cứ nổ tanh tách.
08:37 SA 04/11/2010
Dầu gội đầu kích thích tóc mọc nhanh
Đúng chủ đề tớ đang search. Thông thường các loại dầu gội đặc trị chống rụng tóc thường đi kèm luôn với kích thích mọc tóc. Tớ mới search ra đc 2 loại: Decos Vichy và Foltene, các bạn cứ gõ google là sẽ ra 1 đống kết quả.
Có bạn nào biết thêm đc sản phẩm nào khác thì up lên chia sẻ với cả làng nhé.
07:05 CH 02/11/2010
Khi một nửa ra đi...
Gửi tới những bạn có cùng cảnh ngộ với mình!
Mai là rằm tháng 7, tiết Vu Lan rồi, đây là tiết Vu Lan thứ 2 mình thay mặt con gái, cúng cho cha nó 1 cái lễ Vu Lan, lễ báo hiếu, tạ ơn sinh thành thật là trang trọng. Bằng tất cả tình yêu thương và tầm lòng thờ phụng, mình và con chỉ mong muốn 1 điều duy nhất, duy nhất trong cõi đời này là Cha của con, người chồng yêu dấu của mình được siêu thăng tịnh độ về cõi an lành, sám hối bên chư vị Phật thánh, vậy thôi, đó là niềm an ủi, động viên cuối cùng mà Anh có thể mang đến cho mình.
Các bạn ơi, hãy cùng nghiêng mình và thả lỏng nỗi buồn cho nó trôi đi trong ngày Vu Lan nhé.
07:29 CH 23/08/2010
Khi một nửa ra đi...
MÌnh biết chứ, mình cũng có hoàn cảnh y như bạn mà. Bạn hãy dành thời gian đọc lại nhữg bài viết cũ của mình thì sẽ hiểu. Có những nỗi đau ko thể, ko thể diễn tả được thành lời, nó cứ ngấm dần vào trái tim mình, làm mình ko còn đủ sức để kháng cự mà chỉ lặng lẽ cảm nhận nỗi đau đó, cô độc, một mình. Nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi đi, bất luận là bạn vui hay buồn, và mình vẫn phải tiếp tục sống để đi qua nỗi đau đó. Nếu như bạn ko đủ dũng khí bỏ lại tất cả để đi theo anh, thì hãy cố gắng sống, để ở 1 nơi xa xôi nào đó, anh cảm thấy yên lòng, mình sẽ vẫn làm tròn bổn phận của 1 người mẹ, 1 người vợ, dù anh có còn ở bên mình nữa hay ko, bạn nhé.
Thương bạn nhiều.!
09:21 SA 16/08/2010
Khi một nửa ra đi...
Chào Hà,
Mình cũng có hoàn cảnh giống bạn, chồng mình ra đi đc hơn 1 năm sau gần 10 năm tụi mình gắn bó. Cách duy nhất để vượt qua đc nỗi đau là hãy trở thành 1 con người hoàn toàn khác. Khi đã có thể vượt qua đc cái khoảnh khắc ác nghiệt nhất trong cuộc đời là khi chồng mình ra đi thì cũng có nghĩa là chúng mình đã mạnh mẽ và phi thường hơn rất nhiều người rồi, giờ đây, trên cuộc đời này, sẽ ko còn bất cứ nỗi đau nào có thể lớn hơn nỗi đau mất mát đó, và…cũng ko có kí ức nào đủ sức mạnh júp ta trụ vững và bước đi bằng những kí ức quá đỗi thiêng liêng và đẹp đẽ khi chúng ta còn có Anh bên cạnh. Bạn hãy luôn nhớ rằng chồng bạn vẫn luôn ở bên bạn, ngầm che chở, bảo vệ bạn mỗi khi bạn muốn qụy ngã. Nếu bạn gục xuống lúc này thì có nghĩa bạn đã phụ sự che chở, bảo vệ vô hình đó của chồng bạn, và hơn ai hết, chồng bạn mới là người đau khổ nhất. Bạn hãy động viên chính bản thân mình, và cả Anh nữa, rằng giờ đây tuy thể xác chúng ta ko gần nhau, nhưng tâm trí và trái tim ta vẫn chung 1 nhịp đập, vượt không gian, thời gian, chúng ta vẫn chung tay nuôi dạy con cái trưởng thành bằng một sức mạnh thiêng liêng, vô hình. Chỉ có như vậy thì bạn, hay cả chính bản thân mình nữa, mới có thể vượt qua đc nỗi đau này.
Hãy nhìn giọt máu yêu thương của Anh đang lớn lên từng ngày bạn nhé, nụ cười của con cũng chính là nụ cười của Anh đó bạn ạh.
06:20 CH 09/08/2010
Khi một nửa ra đi...
Vô cùng cảm ơn các bạn đã chia sẽ với mình mất mát này. Gửi cho những bạn nào có cùng hoàn cảnh như mình link sau:
http://www.quangduc.com/Taisanh/15tangthu.html
Mình đã đọc và suy ngẫm rất nhiều từ cuốn sách này, và phần nào cảm thấy dễ dàng chấp nhận thực tại hơn.
04:16 CH 20/07/2010
Khi một nửa ra đi...
Đã hơn 1 năm trôi kể từ ngày a ra đi, nhưng tâm trí e chưa 1’ nào nguôi ngoai nỗi nhớ thương về a, từng đêm từng đêm e vẫn hồi tưởng lại những kí ức, khoảnh khắc của cái ngày định mệnh đó. Em nhớ như in cái chăn cuối cùng a đắp, nó giống hệt cái chăn dạ mùa đông của nhà mình, còn cái khăn đắp mặt cho a thì giống cái khăn lau bếp ở nhà mẹ vẫn dùng, bàn chân a lạnh như chưa bg lạnh đến thế, rồi những vết thương trên người a nữa,..e vẫn ám ảnh khôn nguôi mỗi khi đêm về. Từng bước chân trên con đường e đi, e vẫn thấy a như còn đây, bên e cười nói. Tại sao lại thế nhỉ? Tại sao cuộc sống lại tàn nhẫn với e đến vậy nhỉ?Gần 10 năm trời bên nhau, chúng mình đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ, bao nhiêu nghiệt ngã, bẽ bàng trong cuộc sống, bên nhau lúc có 1 núi tiền và..bên nhau lúc chỉ còn tiền xu để sống. Vậy mà giờ đây, a ko còn nữa. E hiểu rằng, trong kết cục này, nếu e đau khổ 1 thì a, chính a mới là người đau khổ gấp trăm nghìn lần nỗi đau mất mát của e, vì a đã kịp chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi này đâu,a còn có thể làm đc j cho mẹ con e, a còn biết bao điều dở dang chưa kịp thực hiện. E biết rằng e ko phải là người đau khổ nhất.
Khi a còn bên e, e vẫn thường nói rằng “e ko thể sống nếu thiếu a”, a cũng đã từng nói “nếu ko có a thì ko biết e sẽ sống thế nào nhỉ”, vậy mà hơn 1 năm trôi qua, e vẫn ăn, ngủ, và thở đều, e vẫn đi trên những con đường quen thuộc và thấy bóng mình đơn lẻ, giờ đây, nếu cuộc sống có cho e niềm vui thì niềm vui đó sẽ luôn ko trọn vẹn, còn nếu là nỗi buồn, thì nối buồn đó cũng thật quá đỗi nhỏ bé với nỗi buồn sâu thẳm đang lấp đầy trái tim e. Nhưng e luôn ý thức 1 điều, sẽ sống thật cố gắng, sẽ nâng niu hiện tại, vì “Mặt trời bé con” của mình đang lớn lên từng ngày, e phải sống để khi con lớn, e sẽ kể cho con nghe chuyện tình yêu của mình, kể cho con nghe những ngày ngắn ngủi a bên con, a đã yêu thương con thế nào, nói với con rằng con ko phải là đứa trẻ mồ côi, con vẫn có đầy đủ cả cha và mẹ, con chỉ khác các bạn là ko thể nhìn thấy cha mà thôi, cha vẫn luôn bên con, yêu thương, che chở cho con như bất kì người cha nào trên thế giới này. Và..nếu có 1 ngày nào đó, đc gọi là ngày định mệnh, thì e cũng sẽ mỉm cười đón nhận, vì e sẽ lại đc ở bên a, như ngày nào….
04:59 CH 08/07/2010
Khi một nửa ra đi...
Hôm đó là ngày 26.4.2009,1 ngày định mệnh. 16h18’, anh gđ về hỏi e đag làm j đấy, con có ngoan ko, 1 tiếng rưỡi nữa anh về, e nói với a rằng con ngoan, e đã rang thịt và luộc rau rồi, e còn nấu chè hạt sen long nhãn nữa nhưng e chờ a về rồi mình cùng ăn, a bảo “uh” rồi tắt máy, cuộc điện thoại cuối cùng của a kéo dài chưa đầy 1’. 16h40’, cũng sđt của a, nhưng lại là 1 giọng nói khác, thông báo a bị tai nạn đã ra đi, yêu cầu e phải xuống Bắc Giang xác nhận ngay. E nghe họ nói ko hề nhập tâm, nghĩ là trò đùa vớ vẩn, e bình thản đi chuẩn bị nước tắm cho con,nhưng rồi họ gọi lại lần thứ 2, thứ 3 rồi thứ 4 cũng nói y như vậy. Lúc này e mới nhận ra rằng đây ko phải trò đùa, e gào thét, đất trời như đổ xuống, ôm lấy giọt máu của a mới đc 4 tháng 1 ngày tuổi, gọi điện cho các anh chị, rồi gọi cho Phương-đứa bạn thân duy nhất của 2 vợ chồng. Em gọi cho 3 người bạn của a, cũng trên xe đi cùng a nhưng đều tắt máy, rồi bất chợt e nhận đc điện thoại của công an tỉnh BG, yêu cầu e xuống đó ngay lập tức, e bình tĩnh hỏi “cháu sẽ đi ngay, nhưng cháu muốn biết chồng cháu có còn thở ko,chủ trả lời cháu đi”, e chỉ nhận đc sự im lặng. Rồi mọi người đến, bắt em phải ở nhà ko đc đi BG, vì con còn nhỏ quá, ko thể bỏ con mà đi đc. E đồng ý đc 30’, rồi nghĩ rằng nếu như đây là điều xấu nhất xảy ra với a, thì lúc này đây, hơn bất cứ ai, a cần có mẹ con e ở bên cạnh nhất, dù đã quá muộn màng, rồi e bình tĩnh đi pha 1 bình sữa cho con, mặc quần áo nghiêm chỉnh, gọi taxi rồi ôm con xuống BG với a, Phương cũng đi cùng.
Em tới bệnh viên Đa khoa tỉnh BG, nơi đầu tiên em phải có mặt là phòng giám định y khoa, căn phòng nhỏ đúng bằng phòng khách nhà mình, màu vàng cũ kĩ, có 3 ông công an, họ đọc cho em nghe biên bản giám định hiện trường tai nạn, biên bản khám nghiệm tử thi, yêu cầu e kí nhận và nhận lại tài sản họ thu đc khi đưa a về, chỉ còn 1 chiếc ví cũ e mua cho a cách đây 3 năm,32.000đồng, các loại thẻ ATM, và bức ảnh mình chụp với nhau từ hồi cấp 3. Rồi họ dẫn e và Phương vào căn phòng a đang nằm. căn phòng lạnh ngắt, cũng màu vàng, có 1 cái ghế bằng đá, 1 cái bàn, 1 bát cơm quả trứng và a. E ôm a thật chặt,lặng người đi nghe mùi cỏ đất còn bám trên tóc a,rồi e gđ cho từng người thông báo a đã ra đi, gọi cho những người a yêu quý, những kẻ anh căm ghét để thay a nói tất cả những điều mà bấy lâu nay a còn giữ trong lòng. E ko khóc. Rồi e ngồi nói chuyện với a, e nói rằng nếu như đây là kết cục thì sao 3 đứa cùng trên xe với a sao ko đi cùng a luôn để a có bạn có bè, rồi e lại nói cũng may là a ra đi ngay lúc đó, chứ nếu ko a sẽ phải chịu đau đớn biết nhường nào, e thương a quá, sao a lại phải nằm 1 nơi chả quen biết j thế này, e phải đưa a về nhà thôi. Rồi lúc đó, mọi người bên nhà a đến, khóc lóc kêu gào thảm thiết, e chỉ nói đc 1 câu “con muốn hỏa táng chồng con, con muốn tất cả mọi việc hậu sự của chồng con phải do con quyết định” rồi e đi ra với con, đi cả 1 đoạn đường xa nên con ngủ mất rồi.
Cả đoạn đường đưa a từ BG về, e chỉ ôm a, hát đi hát lại bài Tình xưa nghĩa cũ, mới hôm qua thôi, e còn mắng a lười nhác việc nhà, a đòi ôm e, e ko cho, e còn nói “ra mà yêu con đi kìa”, rồi e bắt a đi phơi quần áo và mua sữa cho con,vậy mà bg a nằm đây, chân tay a lạnh ngắt, ko 1 cử động, ko 1 lời nói. Vậy là gần 10 năm bên nhau đã kết thúc, tình yêu đầu tiên lại là tình yêu vĩnh cửu. E chìm trong đau đớn và nước mắt. A chính là người mang lại hạnh phúc lớn lao, đậm đà nhất cho e, nhưng a cũng lại là người làm cho e ko thể, ko thể đứng dậy được, a có biết ko! Ngày e nhận bình tro của a, là ngày e biết rằng, trc đây người e yêu nhất trên đời, bố của con em, là hiện hữu, giờ đây e sẽ phải chuyển tình yêu đó sang bình tro này, vẫn là a, nhưng a đã khác, ko sao cả, e chấp nhận vì e biết, e tin, e cảm nhận đc a vẫn ở đó, bên cạnh mẹ con e, từng phút từng giây.
07:21 CH 07/07/2010
Mẹ nào gửi bé ở sunhome 16 ngõ huế- phố huế
Chào các bạn,
Lâu lắm tớ mới rảnh rang ngồi post bài, tớ là mẹ bé Na lớp Mặt Trời đây. Tớ ngồi đọc từ đầu chí cuối topic hết có hơn 5', chắc do các vị phụ huynh ko thấy có vấn đề j cần comment về trường nên topic mới ngắn vậy :Smiling:
Na nhà tớ chính thức nhập trường từ tháng 12 năm ngoái nhưng thực tế đi học thì ít lắm, do con hay bị hắt hơi sổ mũi khi trở trời, tớ lại để con ở nhà, sợ con đi khóc quá lại thêm viêm họng nữa thì xót lắm, hậu quả là tới giờ con vẫn chưa quen trường lớp. Ăn uống thì ok ko vấn đề j, con mà trớ ra là các cô cho ăn lại liền, nhưng vui chơi hòa đồng với các bạn và đặc biệt là ngủ trưa thì hỡi ôi...vô cùng chán!!!! tại ở nhà con quen mẹ bế ru ngủ rồi nên có hôm buổi trưa con chỉ ngủ đc có 30', trong khi các bạn ngủ hơn 2 tiếng đồng hồ, về đến nhà con mệt rũ ra, ngủ 1 mạch đến 6h, thế là đêm lại tỉnh như sáo...trong khi ở nhà hôm nào con cũng ngủ trưa tận 3 tiếng rất là ngoan. Thôi hi vọng tuần tới con sẽ tiến bộ hơn. Tớ thì mắc bệnh lo lắng thái quá, suốt ngày gọi điện cho cô Hà hoặc chú Tiến để hỏi thăm Na, mà toàn gọi vào buổi trưa chứ, 1 ngày phải 4-5 cuộc, bg 2 cô chú ý nhìn thấy số của tớ là "alo, Ngọc à!" luôn, rõ ngượng..! Tại Na nhà tớ còn bé quá chưa biết j, con lại thiệt thòi nên lúc nào tớ cũng nghĩ tới nó, làm sao để nó luôn được thoải mái, ko cảm thấy bị thiếu thốn.
Eo ôi, đúng là lâu ngày ko vào diễn đàn, giờ ngồi gõ chia sẻ với các mẹ thấy đã tay ghê..:Smiling:
Tạm biệt các mẹ, chúc các mẹ mùng 8/3 vui vẻ, luôn xinh tươi, hạnh phúc và thành đạt nhé.
09:36 SA 07/03/2010
Mẹ nào gửi bé ở sunhome 16 ngõ huế- phố huế
Các mẹ ơi, chỉ cho tớ cách vào xem camera với,tớ vào làm sao toàn bị báo là "connect failed" thui bực quá. Trước tớ vào bằng con laptop cũ thì xem ngon lành, giờ dùng máy mới thì lại ko access đc. Tớ là phụ huynh bé Na lớp Mặt trời đây...
Chúc các mẹ 1 tuần mới vui vẻ, các con thì khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn nhé.
04:47 CH 01/02/2010
Cửa hàng cắt tóc đẹp (Hà Nội)
Hôm chủ nhật tớ tỉa tóc và cắt mái anh Ngọc Anh ở Minh Phương, đúng là đắt sắt ra miếng, ko chê vào đâu đc, giá bg là 350k/ 1 lần cắt, nhưng vì tớ chỉ tỉa thôi nên salon chỉ tính tớ có 100k bạc tiền cắt, quá ổn! mới đầu giờ sáng tớ đến cắt mà đã đông vui nhộn nhịp chị em ra vào rồi, tớ cũng nhân tiện săm soi mấy sis làm xoăn, chị Phương tư vấn rất chi là tận tình, làm xong quả đầu các sis cứ gọi là..."gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp đc dường như ta", tớ cũng book làm xoăn sóng to cuối tuần này rồi.
04:46 CH 26/01/2010
n
ngoc.nguyenhong
Bắt chuyện
1k
Điểm
·
15
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Tớ có chung hoàn cảnh với các bạn, quá lâu rồi mới ngó tới Topic này, bn cảm xúc lại ùa về, nghẹn ngào lắm nhưng tâm đã thanh thản hơn, ko còn trách đời hay trách mình nữa. Chồng mình mất khi con gái mới đc 4 tháng 1 ngày tuổi,tụi mình đã có 1 tình yêu tròn vẹn trong 9 năm. Giờ phút này, với tớ, câu nói "Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương" đã trở nên thấm thía hơn bao giờ.Gần 3 năm trôi qua, nỗi đau mất mát đang dần ngủ yên dù thỉnh thoảng chợt tỉnh dạy sau cơn mơ, nước mắt vẫn ướt đầm.Cuộc sống buộc chúng ta phải thích nghi, phải tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan, vì chúng ta còn con cái, vì mọi người sống xq mình ko thể mãi thương cảm,chia sẻ với chúng ta đc, và hết hơn, là vì chính bản thân mình cần tiếp tục đứng lên, chúng ta đâu có sự lựa chọn nào khác...
Thời gian đầu khi Anh mới ra đi, tớ tìm đến Kinh Phật để bản thân đc giải thoát, rồi tớ đi gọi hồn Anh để đc trò chuyện với Anh, để biết cs của Anh ra sao, mình có thể giúp gì đc cho Anh nữa ko!Bây giờ khi có việc cần hỏi Anh, tớ thắp hương và dùng đồng xu xin âm dương để giao tiếp với Anh.Các bạn ạh, chỉ cần Tình yêu thương vẫn còn, thì dù là âm dương chia lìa, chúng mình vẫn có cách để ở bên nhau mà...hãy cứ nghĩ như thế các bạn nhé.
Thương thật nhiều!