Nhà thơ Dương Kỳ Anh tiết lộ về các Hoa hậu 25/07/2009 11:26 (GMT +7) Nhà thơ Dương Kỳ Anh - nguyên Tổng Biên tập Báo Tiền Phong là người đã khai sinh ra cuộc thi Hoa hậu Báo Tiền Phong - cuộc thi người đẹp có quy mô quốc gia đầu tiên của Việt Nam sau khi thống nhất đất nước. Ông đã xuất bản hai tập đầu cuốn “Hoa hậu Việt Nam những điều chưa biết”. Nhà thơ đang hoàn thành bản thảo tập 3 của cuốn sách này. Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi sẽ trích đăng một số chương trong bản thảo này. Cuộc thi Hoa hậu thế giới năm 2004 được tổ chức ở đảo Hải Nam (Trung Quốc) truyền hình trực tiếp đến hàng chục nước, trong đó có Việt Nam. Sự kiện văn hóa được hàng tỷ người trên thế giới quan tâm, hàng triệu người Việt Nam theo dõi qua màn ảnh nhỏ vui mừng và cảm động khi hai tiếng Việt Nam ngân lên, Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền lọt vào top 15 người đẹp nhất hành tinh. Huyền đứng thứ 11, trước cả Hoa hậu Trung Quốc (đứng thứ 12)... đã tạo nên một làn sóng ngưỡng mộ hoa hậu khắp đất nước...
Phông chương trình bằng chất liệu highflex sơ sài. (Ảnh: KD)
Sau đó mấy hôm, Huyền có chuyến đi làm từ thiện ở TP HCM và các tỉnh miền Trung. Nhiều anh em bạn bè và lãnh đạo ở Hà Tĩnh - quê tôi điện ra bảo: “Anh đưa hoa hậu đi khắp nơi, lần này anh phải đưa hoa hậu về quê cho chúng tôi được đón tiếp chứ”. Và đó là chuyến đi để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, thật khó quên... Tại huyện Kỳ Anh, quê hương tôi, Bí thư, Chủ tịch huyện đã đến tận chân Đèo Ngang để đón hoa hậu từ Quảng Bình ra. Rồi đưa Nguyễn Thị Huyền xuống tận thôn, tận xã trao sổ tiết kiệm tình nghĩa cho những thương binh... Trao xong, chúng tôi ghé nhà ông Lê Kỳ ở xã Kỳ Văn, là cậu ruột của tôi. Ông từng là sỹ quan trong quân đội thời chống Pháp, sau chuyển ra làm cán bộ giảng dạy Đại học Sư phạm Hà Nội, Sư phạm Vinh...
Căn nhà tranh với khu vườn rộng chật người. Một cụ bà thấp bé, chống gậy đứng chờ sẵn ở sân. Vất vả lắm, Huyền mới đến được gần cụ vì bao nhiêu người vây kín... Bà cụ đã trên 100 tuổi, tay chân run rẩy, khi Huyền ôm lấy cụ, hôn lên gò má nhăn nheo, cụ khóc, nấc lên thành tiếng... Những giọt nước mắt vui sướng của một đời người nghèo khổ mà có lẽ, cả trong giấc mơ cũng không bao giờ nghĩ tới có ngày được Hoa hậu Việt Nam, 1 trong số 11 người đẹp nhất hành tinh ôm... hôn. Người nhà của cụ nói rằng, nhờ có lần gặp hoa hậu ấy mà cụ bỗng nhiên khỏe ra... Cái đẹp có sức cảm hóa kỳ lạ. Cuối năm 1996, sau khi đăng quang, Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga đi làm từ thiện. Tôi còn nhớ, vào một ngày tháng 7, nắng như đổ lửa xuống con hẻm nhỏ ở phường 10, quận Tân Bình, TP HCM. Nguyễn Thiên Nga và tôi đi bộ, len lỏi qua nhiều dãy nhà cũ nát vào thăm anh thương binh nặng Trịnh Thanh Sơn. Anh Sơn bị thương ở cột sống, có lẽ do vướng mìn. Khi nghe tin hoa hậu vào thăm và trao sổ tình nghĩa, Sơn nằm trên giường, quay mặt vào trong, không tiếp... Người nhà kéo tôi ra ngoài và nói lý do. Thì ra trước khi vào bộ đội, anh Sơn đã có một cô bạn gái khá xinh chuẩn bị làm lễ cưới. Khi Sơn bị thương nặng, được đưa về thành phố, cô gái có đến thăm mấy lần, nhưng rồi, cô đi lấy chồng... Sơn đau đớn lắm, mấy lần định tự tử...
Hoa hậu Bùi Bích Phương đăng quang năm 1988
Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga ngồi xuống giường, cô cầm lấy đôi bàn tay nhợt nhạt của Sơn, nước mắt trào ra... Bằng những cử chỉ thân tình, người thương binh trẻ từ chỗ quay mặt không tiếp, dần dần quay ra trò chuyện với chúng tôi. Anh nhìn Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga và thốt lên: “Thiên Nga đẹp lắm”. Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga cúi xuống, ôm lấy anh và hôn... Khi chia tay, người thương binh khóc, nhưng... đôi mắt long lanh. Nghe nói sau đó anh đã cố gắng luyện tập, lấy lại nghị lực của tuổi trẻ, rồi anh mở một tổ hợp sửa chữa tivi, sống rất yêu đời. Mấy hôm sau, Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga nhận nuôi dưỡng suốt đời mẹ Châu Thị Hương, có chồng và hai con là liệt sỹ. Thiên Nga không cho ai biết, khi Nga sang Mỹ làm thạc sỹ, người của ban đại diện báo Tiền Phong ở TP HCM mới hay: Mẹ Hương ở số nhà 215/14 đường Phan Đăng Lưu, quận Phú Nhuận... chính là Bà mẹ Việt Nam Anh hùng được Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga phụng dưỡng suốt đời... Ở Đồng Hới “Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình”, tại khu nghỉ dưỡng cao cấp Mỹ Cảnh của ông chủ trẻ Võ Minh Hoài, cả gia đình Hoài “mê” hoa hậu, nhiều Bộ trưởng hôm dự khai trương cũng kéo Huyền đi chụp ảnh: Đoàn Mạnh Giao (Bộ trưởng - Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ lúc đó), Đào Đình Bình (Bộ Giao thông Vận tải)... Ông Bình rút điện thoại di động điện về nhà khoe với vợ, con... “Bố đang ngồi với Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền đây... con nói chuyện với hoa hậu nhé...”. Mấy vị Bộ trưởng bảo tôi: “Phải tuyên truyền thật nhiều việc làm từ thiện của hoa hậu chứ...”. Buổi giao lưu do tỉnh đoàn Quảng Bình tổ chức ngoài bãi biển khiến tôi rất lo lắng. Cả nghìn người chạy rào rào, cát bay mù mịt, tiếng một vài đứa trẻ con hét lên... Tôi lo người ta giẫm đạp lên nhau... Hôm ở Nghệ An, mấy ngàn con người chen nhau vào hội trường, tôi cũng bị đẩy bật ra ngoài; Đỗ Hà lái xe của báo Tiền Phong bị xô ngã, sứt sát cả mặt mày, suýt vỡ máy ảnh... Trong bữa cơm tối có đủ các đồng chí lãnh đạo tỉnh, từ Bí thư (lúc đó anh Lê Doãn Hợp - nay là Bộ trưởng Bộ Thông tin Truyền thông), Chủ tịch tỉnh cùng nhiều Giám đốc Sở... mời cơm hoa hậu. Ai cũng nói hoàn toàn bất ngờ trước sự hâm mộ chưa từng có của người dân ở đây. Khi Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền trao quà, ôm hôn một cháu bé bị chất độc da cam mặt mày cháu trở nên quái dị. Huyền khóc, cả hội trường mấy ngàn con người lặng phắc, nhiều người khóc theo...
Hoa hậu Nguyễn Thu Thủy - năm 1994
Tin này được truyền vào Hà Tĩnh. Bà con ở thị xã (nay là thành phố) bàn nhau quyên góp tiền cho trẻ em bị chất độc da cam, để nhờ Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền trao. Hà Văn Thạch - Phó Chủ tịch tỉnh, Trần Đình Đàn - Bí thư tỉnh ủy (nay là Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội) bàn với Bí thư tỉnh Đoàn lúc đó là Đậu Văn Côi. Côi liên tục điện... Tôi nói với Côi rằng đừng thông báo gì cả vì sợ người dân quanh thị xã bỏ việc đồng áng kéo về... Côi hứa. Thế nhưng, lúc xe chở hoa hậu đến, mấy nghìn người đã chờ sẵn. Cả tiểu đội bảo vệ cùng công an thị xã vất vả lắm mới đưa Huyền vào được. Tôi chưa thấy ai được người dân đón tiếp như vậy. Mấy tỉnh chúng tôi đi qua, hàng ngàn con người, không ai bảo ai, không ai sắp đặt, họ hoàn toàn tự nguyện, nhiều người bỏ cả việc đồng áng, việc nhà, đi hàng cây số để đón hoa hậu... Hẳn có người cho rằng đó là tính hiếu kỳ của người dân ở một nước còn lạc hậu! Ở Mỹ, ở Hàn Quốc thì sao?! Trong chuyến đi thăm nước Mỹ, tôi đã nhìn thấy tận mắt hàng trăm em nhỏ khi vào thăm quan trụ sở Liên Hợp Quốc đã chạy ào đến vây kín Nguyễn Thu Thủy khi hay tin Thủy là Hoa hậu Việt Nam. Hôm chúng tôi đợi máy bay lên thẳng để đi thăm quan thành phố New York, biết tin có Hoa hậu Việt Nam, người phụ trách ở đó liền ra lệnh đổi máy bay, điều đến một chiếc máy bay lên thẳng mới hơn để chở hoa hậu. Viên phi công trẻ bốc hứng khi biết trên máy bay có Hoa hậu Việt Nam đã nhào lộn, lái máy bay luồn lách qua những tòa nhà chọc trời, vút qua ngang lưng tượng thần Tự do... làm chúng tôi hoảng hồn. Hàng trăm người hâm mộ xếp hàng lại để xin ảnh và chữ ký của Hoa hậu Nguyễn Thu Thủy. Hôm khai trương đường bay từ Nội Bài đi Seoul, hoa hậu Bùi Bích Phương bị người hâm mộ nước Hàn vây kín...
Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga - năm 1996
Lần sang Indonesia làm giám khảo Hoa hậu quốc tế, tôi thật sự cảm động khi thấy nhiều người dân ở những miền xa xôi của quốc đảo này mang ảnh Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền ra đón (họ ngỡ rằng Hoa hậu Việt Nam Nguyễn Thị Huyền tham gia cuộc thi này). Hẳn trong đời, Huyền ít có được những phút giây hạnh phúc như vậy. Huyền được những người dân bình thường đón tiếp hơn cả một bà hoàng. Tôi cũng vui lây và để ý xem thái độ của Huyền ra sao... Như người ta vẫn nói: “Mũi phổng to đến mức nào”. Hồn nhiên, không một chút kênh kiệu hay làm dáng, trông Huyền như một đứa trẻ vô tư trước mọi điều xảy ra quanh mình... Đêm ấy tỉnh bố trí cho chúng tôi nghỉ ở Vinh, sợ người hâm mộ biết, đổ đến khách sạn, chúng tôi lặng lẽ xuống Cửa Lò, Huyền đội chiếc mũ nan rộng vành cố ý che mặt để mọi người không nhận ra... Sáng hôm sau, hẹn nhau dậy sớm để ra Hà Nội. Tôi xách túi xuống, đã thấy Huyền đứng ở quầy tiếp tân. Hai cô phục vụ đang giao bánh mỳ cho Huyền, cả một bao tải... Thấy tôi, Huyền giật mình, đỏ mặt. Tôi bảo: “Em mua bánh mỳ làm gì mà nhiều thế?”. Huyền cười: “Làm quà cho bọn bạn cùng lớp anh ạ... tụi sinh viên chúng em thích món này lắm!”. Tôi hiểu. Nhà Huyền nghèo. Tiền giải thưởng để một ít cho mẹ, còn Huyền đưa đi làm từ thiện... Tôi rút 300.000 trong túi ra, bảo: “Huyền cầm lấy, anh còn một ít”. “Không! Sao anh lại làm thế! Tụi sinh viên chúng em sống khổ quen rồi”. Huyền nhất định từ chối.
Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền (giữa) - năm 2004
Một con người mới trước đó được đón tiếp như ông hoàng, bà chúa, nay ngồi trên xe ôtô với bộ quần áo học sinh, giản dị, bẻ từng mẩu bánh mì cùng ăn với chúng tôi rất ngon lành... Rồi Huyền hát. Hát say sưa. Giọng hát của Huyền trong vắt... Huyền nói em đã từng hát thánh ca trong nhà thờ... Huyền dừng lại quay sang tôi: “Em hôn anh được không?”. Tôi chưa kịp nói gì, đôi môi của Huyền đã in lên má tôi một dấu son. Tôi bảo: “Còn chú Hà lái xe nữa chứ...”.
Sau ngày đăng quang, Huyền bay vào TP HCM làm từ thiện. Tại Bệnh viện Từ Dũ, tại khu điều dưỡng... hàng trăm đứa trẻ và cả người lớn vây quanh Huyền và hát...
Những gương mặt ngây ngô, chân tay còng queo, thân hình dị dạng bỗng đẹp như chúa hài đồng... Suốt một ngày dưới cái nắng oi bức, Huyền mệt. Lúc về đến khách sạn, Huyền bảo mọi người để cho Huyền ngủ...
Khoảng 9 giờ tối, tôi và chú Lớn lái xe mang một ít cam đến...
Huyền vừa ngủ dậy, đang ngồi trên giường, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng. Chưa bao giờ tôi thấy Huyền đẹp như vậy. Một vẻ đẹp rất nữ tính, “rõ ràng trong ngọc trắng ngà”... Người tôi bỗng run lên một cảm giác khó tả. “Anh ngồi xuống đây”, Huyền cầm lấy tay tôi rất tự nhiên. Suýt nữa tôi đã ngồi xuống giường và có thể không đứng dậy được...! Tôi bảo Huyền, giọng lạc đi: “Anh mang đến cho em ít cam... giờ anh phải về duyệt bài...”. Tôi đi như chạy ra khỏi căn phòng chỉ có một mình Huyền và ánh nê ông xanh... Ngồi trên ôtô, tôi vẫn còn run...
Dưới đây là trao đổi của Vnexpress.net với tiến sĩ Khanh, Giám đốc trung tâm đảm bảo chất lượng và khảo thí, Đại học Sư phạm Hà Nội, người có nhiều kinh nghiệm tham gia xây dựng Bộ chuẩn ở các cấp học, nhất là giáo dục mầm non, về vấn đề này.
- Ông nghĩ gì khi biết tin Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Bộ chuẩn?
- Tôi ủng hộ việc đưa ra chuẩn này. Tôi cho rằng, việc xây dựng “Bộ chuẩn phát triển trẻ 5 tuổi” là cần thiết. Ở mỗi độ tuổi đều cần có những căn cứ thăm dò và đánh giá. Hiện nay, ở rất nhiều nơi trên thế giới, từ Mỹ, Pháp... đến các nước trong khu vực như Campuchia đều đã áp dụng Bộ chuẩn cho trẻ em.
- Ông đánh giá thế nào về Bộ chuẩn này?
Tôi cho đây là bộ chuẩn khá công phu, có sơ sở khoa học và đã đi đúng hướng.
Trong Bộ chuẩn có nhiều tiêu chí rất tốt, xuất phát từ nghiên cứu, kinh nghiệm nước ngoài. Chẳng hạn: Nói được họ và tên, địa chỉ nhà hoặc số điện thoại, tên bố, mẹ của mình; có thể chia nhóm sự vật, hiện tượng cây cối, con vật; kể được địa điểm công cộng gần gũi; có khả năng hát đúng gia điệu bài hát đơn giản, có thể thể hiện xúc cảm phù hợp....
Tuy nhiên, trong Bộ chuẩn vẫn còn không ít "sạn".
Nếu được giáo dục đúng hướng, trẻ dễ dàng đạt chuẩn. Ảnh: Hoàng Hà.
- Ông có thể nói cụ thể hơn về những "hạt sạn" ấy?
- Đầu tiên là có rất nhiều các tiêu chí đặt ra quá “cứng”, quá chi tiết, nhất là trong lĩnh vực phát triển thể chất, mà không đưa ra được cơ sở xác đáng nên dễ gây hiểu lầm, tranh cãi.
Ví dụ như yêu cầu trẻ "chạy được liên tục 150 m không tính thời gian". Tại sao lại là 150 mà không nhiều hơn hay ít hơn? Điểm này ta có thể nói mềm mại hơn là "có thể chạy vài chục mét đến trăm mét".
Nên viết định tính bằng từ “có thể” có nghĩa là đứa trẻ này làm được, nhưng đứa trẻ kia không làm được, cũng không sao. Vì đây không phải là cuộc thi thể thao để bấm chính xác từng giây mà là quan sát để chứng minh “hành vi” đó có tồn tại hay không.
Hoặc không nên viết cứng “Ném và bắt được bóng đường kính 15 cm bằng hai tay” vì trẻ có thể ném bóng to hoặc nhỏ thì chỉ cần yêu cầu “Ném và bắt bóng bằng hai tay” là được… Hay chỉ số "có thể viết tên mình" có thể bỏ đi vì mâu thuẫn với khuyến cáo từ trước đến nay của Bộ Giáo dục là không nên dạy trẻ tập viết trước khi bước vào lớp một.
Điểm thứ hai, Bộ chuẩn này mất cân bằng giữa các chỉ báo. Có những chuẩn có tới 6,7 chỉ báo có chuẩn chỉ có 2. Nên khống chế mỗi mục chỉ có 3,4 chỉ báo đắt nhất, những cái không thể lượng hóa được thì không nên đưa vào.
Việc xác định trẻ phải đạt 50-60% các tiêu chí cũng không nên bởi mỗi em có một thiên hướng và tốc độ phát triển riêng nên việc được mức thấp hơn như thế cũng không sao. Chuẩn đưa ra là để có một định hướng giáo dục các em tốt hơn.
Ngoài ra, trước khi đem áp dụng vào thực tế, Bộ chuẩn này cần phải qua giai đoạn thử nghiệm rồi nhận phản hồi để hoàn thiện hơn. Nếu được mời là người phản biện, tôi sẵn sàng nhận xét, chỉ ra rõ ràng từng điểm nào là hợp lý, chưa hợp lý trong bộ chuẩn này.
Ngoài ra, việc thiết kế Bộ chuẩn này thiếu một số chỉ báo quan trọng, cần thiết khác như chỉ báo giao thông chẳng hạn...
- Có một số phụ huynh nói rằng, bình thường con họ được cho là rất thông minh, lanh lợi nhưng khi tính điểm theo chuẩn thì không đạt 50%. Vậy phải chăng so với thực tế Bộ chuẩn quá cao và chưa phù hợp?
- Chúng ta cần phải hiểu chuẩn chỉ là một thước đo, là định hướng để hướng đến, mong muốn đạt được, chứ không hẳn nhất định phải thế. Các bậc phụ huynh cũng cần xác định việc đưa ra các tiêu chí để đánh giá và cụ thể hóa thành những biểu hiện có thể quan sát là cần thiết. Và nếu trẻ không đạt một chỉ báo hay một tiêu chí nào đó thì cũng hoàn toàn bình thường.
Việc trẻ thông minh nhưng không đạt chuẩn thì cũng không có gì khó hiểu. Trẻ không đạt chỉ đơn giản vì các em chưa được dạy theo những chỉ báo, tiêu chí trong chuẩn, chưa được người lớn giáo dục theo những chương trình này bao giờ.
Bộ chuẩn hướng trẻ đến sự phát triển toàn diện, từ thể chất đến tinh thần, trí tuệ, quan hệ xã hội... Và nhờ đó bố mẹ có hướng dạy dỗ con tốt hơn cũng như họ sẽ đưa con tới trường mầm non chứ không phải giữ ở nhà cho ông bà trông nom. (Ông bà không được chuẩn bị để giáo dục trẻ đúng hướng, gây khó khăn cho giáo dục tiểu học.)
Nếu để trẻ được học hỏi thông qua trải nghiệm, trò chơi thì việc đạt chuẩn này với một trẻ bình thường là hoàn toàn có thể.
- Nhưng điều này cũng cho thấy nếu so sánh thì Bộ chuẩn với trình độ của trẻ và chương trình giáo dục hiện hành có độ vênh rất lớn?
- Điều này đúng nhưng cũng hoàn toàn bình thường. Chuẩn là cái đề ra để cố gắng đạt đến. Vì thế các chương trình giáo dục phải thiết kế lại, đầu tư cơ sở vật chất để làm sao hướng đến chuẩn.
Tuy nhiên, khi ban hành Bộ chuẩn, Bộ Giáo dục phải có hướng dẫn kèm theo, về cách dạy, giáo cụ học... Ngoài ra, cũng cần có hướng dẫn với từng vùng, địa phương cụ thể bởi rõ ràng, những chuẩn này sẽ rất đơn giản với thành thị, nông thôn nhưng nhiều tiêu chí lại quá xa vời với các em ở miền núi, nhất là dân tộc thiểu số.
Theo tôi, Bộ nên tăng cường đối thoại với phụ huynh, với nhà trường để mọi người hiểu đưa ra một chuẩn để đánh giá trẻ, có định hướng giáo dục trẻ từ bậc mầm non là cần thiết. Nguồn: http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2009/02/3BA0B114/
Khi sự việc đáng tiếc xảy ra, trong ngày 25/1 con số hành khách trên con đò này được chính quyền địa phương ước tính liên tục thay đổi theo chiều hướng tăng, tỷ lệ thuận với số xác chết được vớt lên và con số mất tích do người dân báo ra. Đến cuối ngày 25/1, khi thông tin 35 người sống sót chính thức được xác nhận cùng với 42 xác nạn nhân được tìm thấy và 2 người còn nằm dưới sông, con số được lãnh đạo xã Quảng Hải, huyện Quảng Trạch và Sở GTVT thống nhất là 80 người.
Trong ngày 25/1, số lượng người chết không ngừng tăng lên, khiến số người ước tính đi trên đò cũng liên tục thay đổi.
Ngay trong ngày hôm đó, đã có nhiều thông tin mang tính ước đoán của người dân cho rằng con số hành khách thực đi trên thuyền nhiều hơn 80. Sau khi có kết luận điều tra của cơ quan CSĐT Công an tỉnh Quảng Bình, một cán bộ điều tra cho biết một thông tin: theo lời khai của chủ đò Nguyễn Xuân Quý, con đò gặp nạn đã chở tới hơn 100 người. Trao đổi với Dân trí sáng 2/2, Đại tá Từ Hồng Sơn cho biết: ông có nắm được thông tin này nhưng chưa khẳng định đó là con số chính thức bởi cơ quan điều tra đang phối hợp với chính quyền cơ sở xác minh lại.
Con đò bị nạn (trước) có thể đã chở trên 100 người.
Theo ông Sơn, khả năng số khách thực vượt quá số 80 là có thể xảy ra bởi ngoài 36 người được công bố thoát chết và 42 người chết, có nhiều người đã tự bơi vào bờ. Còn theo thông tin mà ông Trần Mạnh Hổ cung cấp: sáng 25/1, ngoài đò của ông Mai Văn Luyện còn có một vài đò nhỏ của người dân xung quanh tham gia cứu người. Cụ thể, những người này cứu được bao nhiêu người vẫn còn chưa rõ bởi chính ông Hổ cũng chỉ nắm chung chung là “vài người”. Theo ông Hổ, sở dĩ số người khai có đi trên thuyền có thể “đội” lên so với số lượng thực là bởi có thông tin cho rằng những người thoát chết cũng được hỗ trợ. Ông Hổ khẳng định: “Đối với những người thoát nạn, nếu có vấn đề về sức khoẻ sẽ được điều trị miễn phí tại bệnh viện, ngoài ra không có sự hỗ trợ tài chính nào khác”. Tuy nhiên, làm một phép tính cộng giản đơn: 36 người được công bố thoát nạn, 42 người chết cùng 2 người nhà đò và “vài người” được dân địa phương cứu thoát cộng với một số trường hợp tự bơi được vào bờ (UBND xã hiện “đang thống kê” - theo lời ông Hổ) thì khả năng con đò chở tới trên 100 người không phải là không có cơ sở. Một thông tin đáng chú ý khác: theo ông Từ Hồng Sơn, lời khai của chủ đò cho thấy chuyến đò gặp nạn là chuyến thứ 5 trong ngày. Điều này khác với thông tin từ chính quyền địa phương và sở GTVT Quảng Bình rằng chuyến đò gặp nạn là chuyến thứ 3. Thông tin từ cơ quan điều tra cũng cho biết, ở các chuyến trước đó, số người đi đò tuy không đông như chuyến thứ 5 nhưng cũng vượt xa con số 12 theo đăng kiểm.
Cô chia sẻ rằng sẽ đón Tết cùng với những người dân Việt lao động tại châu Âu. Sau đó, Mai Phương Thúy sẽ trở lại Việt Nam vào mùng 4 Tết rồi lên đường tiếp tục sang Pháp để thực hiện chương trình giới thiệu văn hóa tại Pháp, kéo dài hơn hai tuần. Trong năm mới, Mai Phương Thúy cũng sẽ tiếp tục công việc từ thiện mà cô đã thực hiện bấy lâu nay. Người đẹp này đã lên lịch hoạt động cho năm mới và nó cho thấy cô sẽ rất bận rộn. Nhân dịp năm mới, Hoa hậu cũng muốn gửi lời chúc mọi người thật nhiều sức khỏe để có thể thực hiện thật nhiều ước mơ, hoài bão, chúc mọi người được hạnh phúc gặp nhiều may mắn. VTC giới thiệu chùm ảnh rực rỡ cùng hoa đào của Mai Phương Thúy nhân dịp Tết đến xuân về.
25/07/2009 11:26 (GMT +7)
Nhà thơ Dương Kỳ Anh - nguyên Tổng Biên tập Báo Tiền Phong là người đã khai sinh ra cuộc thi Hoa hậu Báo Tiền Phong - cuộc thi người đẹp có quy mô quốc gia đầu tiên của Việt Nam sau khi thống nhất đất nước. Ông đã xuất bản hai tập đầu cuốn “Hoa hậu Việt Nam những điều chưa biết”. Nhà thơ đang hoàn thành bản thảo tập 3 của cuốn sách này. Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi sẽ trích đăng một số chương trong bản thảo này.
Cuộc thi Hoa hậu thế giới năm 2004 được tổ chức ở đảo Hải Nam (Trung Quốc) truyền hình trực tiếp đến hàng chục nước, trong đó có Việt Nam. Sự kiện văn hóa được hàng tỷ người trên thế giới quan tâm, hàng triệu người Việt Nam theo dõi qua màn ảnh nhỏ vui mừng và cảm động khi hai tiếng Việt Nam ngân lên, Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền lọt vào top 15 người đẹp nhất hành tinh. Huyền đứng thứ 11, trước cả Hoa hậu Trung Quốc (đứng thứ 12)... đã tạo nên một làn sóng ngưỡng mộ hoa hậu khắp đất nước...
Sau đó mấy hôm, Huyền có chuyến đi làm từ thiện ở TP HCM và các tỉnh miền Trung. Nhiều anh em bạn bè và lãnh đạo ở Hà Tĩnh - quê tôi điện ra bảo: “Anh đưa hoa hậu đi khắp nơi, lần này anh phải đưa hoa hậu về quê cho chúng tôi được đón tiếp chứ”. Và đó là chuyến đi để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, thật khó quên...
Tại huyện Kỳ Anh, quê hương tôi, Bí thư, Chủ tịch huyện đã đến tận chân Đèo Ngang để đón hoa hậu từ Quảng Bình ra. Rồi đưa Nguyễn Thị Huyền xuống tận thôn, tận xã trao sổ tiết kiệm tình nghĩa cho những thương binh... Trao xong, chúng tôi ghé nhà ông Lê Kỳ ở xã Kỳ Văn, là cậu ruột của tôi. Ông từng là sỹ quan trong quân đội thời chống Pháp, sau chuyển ra làm cán bộ giảng dạy Đại học Sư phạm Hà Nội, Sư phạm Vinh...
Căn nhà tranh với khu vườn rộng chật người. Một cụ bà thấp bé, chống gậy đứng chờ sẵn ở sân. Vất vả lắm, Huyền mới đến được gần cụ vì bao nhiêu người vây kín... Bà cụ đã trên 100 tuổi, tay chân run rẩy, khi Huyền ôm lấy cụ, hôn lên gò má nhăn nheo, cụ khóc, nấc lên thành tiếng... Những giọt nước mắt vui sướng của một đời người nghèo khổ mà có lẽ, cả trong giấc mơ cũng không bao giờ nghĩ tới có ngày được Hoa hậu Việt Nam, 1 trong số 11 người đẹp nhất hành tinh ôm... hôn. Người nhà của cụ nói rằng, nhờ có lần gặp hoa hậu ấy mà cụ bỗng nhiên khỏe ra...
Cái đẹp có sức cảm hóa kỳ lạ. Cuối năm 1996, sau khi đăng quang, Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga đi làm từ thiện. Tôi còn nhớ, vào một ngày tháng 7, nắng như đổ lửa xuống con hẻm nhỏ ở phường 10, quận Tân Bình, TP HCM. Nguyễn Thiên Nga và tôi đi bộ, len lỏi qua nhiều dãy nhà cũ nát vào thăm anh thương binh nặng Trịnh Thanh Sơn.
Anh Sơn bị thương ở cột sống, có lẽ do vướng mìn. Khi nghe tin hoa hậu vào thăm và trao sổ tình nghĩa, Sơn nằm trên giường, quay mặt vào trong, không tiếp... Người nhà kéo tôi ra ngoài và nói lý do. Thì ra trước khi vào bộ đội, anh Sơn đã có một cô bạn gái khá xinh chuẩn bị làm lễ cưới. Khi Sơn bị thương nặng, được đưa về thành phố, cô gái có đến thăm mấy lần, nhưng rồi, cô đi lấy chồng... Sơn đau đớn lắm, mấy lần định tự tử...
Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga ngồi xuống giường, cô cầm lấy đôi bàn tay nhợt nhạt của Sơn, nước mắt trào ra... Bằng những cử chỉ thân tình, người thương binh trẻ từ chỗ quay mặt không tiếp, dần dần quay ra trò chuyện với chúng tôi. Anh nhìn Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga và thốt lên: “Thiên Nga đẹp lắm”. Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga cúi xuống, ôm lấy anh và hôn... Khi chia tay, người thương binh khóc, nhưng... đôi mắt long lanh. Nghe nói sau đó anh đã cố gắng luyện tập, lấy lại nghị lực của tuổi trẻ, rồi anh mở một tổ hợp sửa chữa tivi, sống rất yêu đời.
Mấy hôm sau, Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga nhận nuôi dưỡng suốt đời mẹ Châu Thị Hương, có chồng và hai con là liệt sỹ. Thiên Nga không cho ai biết, khi Nga sang Mỹ làm thạc sỹ, người của ban đại diện báo Tiền Phong ở TP HCM mới hay: Mẹ Hương ở số nhà 215/14 đường Phan Đăng Lưu, quận Phú Nhuận... chính là Bà mẹ Việt Nam Anh hùng được Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga phụng dưỡng suốt đời...
Ở Đồng Hới “Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình”, tại khu nghỉ dưỡng cao cấp Mỹ Cảnh của ông chủ trẻ Võ Minh Hoài, cả gia đình Hoài “mê” hoa hậu, nhiều Bộ trưởng hôm dự khai trương cũng kéo Huyền đi chụp ảnh: Đoàn Mạnh Giao (Bộ trưởng - Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ lúc đó), Đào Đình Bình (Bộ Giao thông Vận tải)... Ông Bình rút điện thoại di động điện về nhà khoe với vợ, con... “Bố đang ngồi với Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền đây... con nói chuyện với hoa hậu nhé...”. Mấy vị Bộ trưởng bảo tôi: “Phải tuyên truyền thật nhiều việc làm từ thiện của hoa hậu chứ...”.
Buổi giao lưu do tỉnh đoàn Quảng Bình tổ chức ngoài bãi biển khiến tôi rất lo lắng. Cả nghìn người chạy rào rào, cát bay mù mịt, tiếng một vài đứa trẻ con hét lên... Tôi lo người ta giẫm đạp lên nhau... Hôm ở Nghệ An, mấy ngàn con người chen nhau vào hội trường, tôi cũng bị đẩy bật ra ngoài; Đỗ Hà lái xe của báo Tiền Phong bị xô ngã, sứt sát cả mặt mày, suýt vỡ máy ảnh...
Trong bữa cơm tối có đủ các đồng chí lãnh đạo tỉnh, từ Bí thư (lúc đó anh Lê Doãn Hợp - nay là Bộ trưởng Bộ Thông tin Truyền thông), Chủ tịch tỉnh cùng nhiều Giám đốc Sở... mời cơm hoa hậu. Ai cũng nói hoàn toàn bất ngờ trước sự hâm mộ chưa từng có của người dân ở đây. Khi Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền trao quà, ôm hôn một cháu bé bị chất độc da cam mặt mày cháu trở nên quái dị. Huyền khóc, cả hội trường mấy ngàn con người lặng phắc, nhiều người khóc theo...
Tin này được truyền vào Hà Tĩnh. Bà con ở thị xã (nay là thành phố) bàn nhau quyên góp tiền cho trẻ em bị chất độc da cam, để nhờ Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền trao. Hà Văn Thạch - Phó Chủ tịch tỉnh, Trần Đình Đàn - Bí thư tỉnh ủy (nay là Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội) bàn với Bí thư tỉnh Đoàn lúc đó là Đậu Văn Côi. Côi liên tục điện... Tôi nói với Côi rằng đừng thông báo gì cả vì sợ người dân quanh thị xã bỏ việc đồng áng kéo về... Côi hứa. Thế nhưng, lúc xe chở hoa hậu đến, mấy nghìn người đã chờ sẵn. Cả tiểu đội bảo vệ cùng công an thị xã vất vả lắm mới đưa Huyền vào được.
Tôi chưa thấy ai được người dân đón tiếp như vậy. Mấy tỉnh chúng tôi đi qua, hàng ngàn con người, không ai bảo ai, không ai sắp đặt, họ hoàn toàn tự nguyện, nhiều người bỏ cả việc đồng áng, việc nhà, đi hàng cây số để đón hoa hậu... Hẳn có người cho rằng đó là tính hiếu kỳ của người dân ở một nước còn lạc hậu!
Ở Mỹ, ở Hàn Quốc thì sao?! Trong chuyến đi thăm nước Mỹ, tôi đã nhìn thấy tận mắt hàng trăm em nhỏ khi vào thăm quan trụ sở Liên Hợp Quốc đã chạy ào đến vây kín Nguyễn Thu Thủy khi hay tin Thủy là Hoa hậu Việt Nam. Hôm chúng tôi đợi máy bay lên thẳng để đi thăm quan thành phố New York, biết tin có Hoa hậu Việt Nam, người phụ trách ở đó liền ra lệnh đổi máy bay, điều đến một chiếc máy bay lên thẳng mới hơn để chở hoa hậu.
Viên phi công trẻ bốc hứng khi biết trên máy bay có Hoa hậu Việt Nam đã nhào lộn, lái máy bay luồn lách qua những tòa nhà chọc trời, vút qua ngang lưng tượng thần Tự do... làm chúng tôi hoảng hồn. Hàng trăm người hâm mộ xếp hàng lại để xin ảnh và chữ ký của Hoa hậu Nguyễn Thu Thủy. Hôm khai trương đường bay từ Nội Bài đi Seoul, hoa hậu Bùi Bích Phương bị người hâm mộ nước Hàn vây kín...
Lần sang Indonesia làm giám khảo Hoa hậu quốc tế, tôi thật sự cảm động khi thấy nhiều người dân ở những miền xa xôi của quốc đảo này mang ảnh Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền ra đón (họ ngỡ rằng Hoa hậu Việt Nam Nguyễn Thị Huyền tham gia cuộc thi này).
Hẳn trong đời, Huyền ít có được những phút giây hạnh phúc như vậy. Huyền được những người dân bình thường đón tiếp hơn cả một bà hoàng. Tôi cũng vui lây và để ý xem thái độ của Huyền ra sao... Như người ta vẫn nói: “Mũi phổng to đến mức nào”. Hồn nhiên, không một chút kênh kiệu hay làm dáng, trông Huyền như một đứa trẻ vô tư trước mọi điều xảy ra quanh mình...
Đêm ấy tỉnh bố trí cho chúng tôi nghỉ ở Vinh, sợ người hâm mộ biết, đổ đến khách sạn, chúng tôi lặng lẽ xuống Cửa Lò, Huyền đội chiếc mũ nan rộng vành cố ý che mặt để mọi người không nhận ra...
Sáng hôm sau, hẹn nhau dậy sớm để ra Hà Nội. Tôi xách túi xuống, đã thấy Huyền đứng ở quầy tiếp tân. Hai cô phục vụ đang giao bánh mỳ cho Huyền, cả một bao tải... Thấy tôi, Huyền giật mình, đỏ mặt. Tôi bảo: “Em mua bánh mỳ làm gì mà nhiều thế?”. Huyền cười: “Làm quà cho bọn bạn cùng lớp anh ạ... tụi sinh viên chúng em thích món này lắm!”. Tôi hiểu. Nhà Huyền nghèo. Tiền giải thưởng để một ít cho mẹ, còn Huyền đưa đi làm từ thiện... Tôi rút 300.000 trong túi ra, bảo: “Huyền cầm lấy, anh còn một ít”. “Không! Sao anh lại làm thế! Tụi sinh viên chúng em sống khổ quen rồi”. Huyền nhất định từ chối.
Một con người mới trước đó được đón tiếp như ông hoàng, bà chúa, nay ngồi trên xe ôtô với bộ quần áo học sinh, giản dị, bẻ từng mẩu bánh mì cùng ăn với chúng tôi rất ngon lành... Rồi Huyền hát. Hát say sưa. Giọng hát của Huyền trong vắt... Huyền nói em đã từng hát thánh ca trong nhà thờ... Huyền dừng lại quay sang tôi: “Em hôn anh được không?”. Tôi chưa kịp nói gì, đôi môi của Huyền đã in lên má tôi một dấu son. Tôi bảo: “Còn chú Hà lái xe nữa chứ...”.