Chị bảo rồi mà, hãy mạnh dạn tự lập, tự khắc trả lời hết được mọi câu hỏi đang thắc mắc, tính cách thay đổi theo luôn. Hãy va đập, dũng cảm lên em.
Anh vẫn thấy em muốn đựoc mọi nguời chiều, ko dám làm ko dám quyết, và ko dám chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Vẫn cứ muốn mọi nguời trong gia đình, bố, anh trai, chị dâu, mẹ kế vạch sẵn đuờng cho đi, vì như thế rất an toàn, nếu có làm sao thì có nơi mà đổ lỗi. Em vẫn muốn độc lập, sống theo ý mình, nhưng ko dám quyết. Em thực lực chưa có gì, mà vẫn muốn mọi ngừoi sống theo ý mình, quên mất mình còn phải dựa dẫm vào ngừoi ta. Nhìn thấy em xung đột gay gắt với cả mẹ kế và chị dâu là hiểu rồi.
Thế em tính cứ bấu víu vào người thân cả đời à? Về nguyên tắc 18t là thành người lớn rồi. Em đã ra trường đi làm, lương 6T là cao hơn nhiều người rồi, hãy mạnh dạn tự lập. Càng tự lập sớm chừng nào thì càng tốt chừng đó cho em. Chứ em sống chung thì em còn bồng bột, trẻ con hoài, sao mà lớn được. Khi em sống một mình rồi, va chạm xã hội em mới biết thương bố, thương anh, thương chị dâu và có lẽ sẽ hối hận vì trước đây đã luôn trách móc họ. Còn nếu ko tự tin tự lập được thì hãy cố là một đứa trẻ ngoan, ko càu nhàu, khó chịu với bố với chị dâu nữa. 6T là thừa sức thuê trọ, ở riêng rồi. Nếu em ở chung với người khác thì chỉ mất 1T tiền trọ, 5T còn lại em ăn uống chi tiêu khéo còn dư cả 1-2T í. Đầy người ra trường lương 2-3T vẫn thuê nhà sống được đấy thôi. Chị nghĩ em phải xem lại mình nhé. Hơi gay gắt với em nhưng nói thật cũng là muốn tốt cho em thôi. Chúc em mau trưởng thành.
Em sinh 2/11/88 - dương lịch, 3-5h sáng.
Nhờ anh Huygo xem giúp em đường tình duyên nhé. Mãi 25 tuổi rồi mà chưa có mối tình vắt vai.
thời gian post bài 15h15'.
Hi vọng có duyên với anh :)
cảm ơn anh.
Ra ngoài sống có thể mất 1 năm,2 năm hay có thể là 3 năm để trưởng thành hơn bây giờ. Em vui vì điều đó.
Tuy nhiên,e cũng muốn có 1 chút trải lòng với mọi người.
Có lẽ cái mất lớn nhất của em là gia đình.
Nếu 1 bạn ở quê lên đi học hay đi làm ở TP, thì sau lưng họ luôn có 1 gia đình để chờ đón nhưng đối với em chắc sẽ chẳng bao h có cái đó. Bắt nước hắt đi không bao giờ lấy lại được. Va chạm giữa em và mẹ kế đã nguôi ngoai nhưng nó vẫn để lại những vết sẹo,hồi e ở cùng, mệ kế nói nhiều và ở trong nhà em không khác gì 1 người giúp việc, vs chị dâu không ai nhường ai, từ lúc e về ở cùng đến bây h chưa bao giờ ngồi tâm sự cùng nhau cả, chị ý khá lạnh lùng (cũng có thể do 1 phần tính khép kín của e nên c ý k muốn nói chuyện). Nhưng e ko phải như vậy, e muốn được cởi mở, được tâm sự, được chia sẻ để nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Có lẽ số phận đã an bài như vậy, e nên học cách chấp nhận nó :(
cảm ơn huygo
Em cảm ơn chị tieuyentu, e sẽ cố gắng. Cuộc đời là 1 canh bạc, và e sẽ mạnh dạn đánh cược với nó.
cảm ơn chị nhìu :)
Anh cho em lời khuyên, làm thế nào để thoát ra khỏi cái đấy với ???, làm sao để thay đổi tính cách của mình, làm sao để đánh thức mình là ai ? mình nên làm những gì ?
cảm ơn anh,
cảm ơn chị tieuyentu.
cuộc sống bên ngoài rất nhiều cạm bẫy, mà e thì k có người bạn nào ở trọ để ở cùng, 1 mình e liệu e có thể vượt qua được không ?ra đi lần này chắc chắn sẽ ko quay trở lại được nữa. Em cần có 1 quyết định đúng đắn nhất. Em biết tất cả phải do mình, tự mình vuơn lên. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó quá....bao nhiêu câu hỏi cứ đổ về...e chẳng biết phải làm sao nữa.
Hiện tại, tự bản thân e nhận thấy rằng, tính cách của e vẫn còn khá trẻ con và bồng bột, chưa có nhiều va chạm. e chưa đủ tự tin đê tự lập, nhưng nghĩ đến cuộc sống khôg thoải mái, không khí luôn ảm đạm, căng thẳng cũng rất khổ. e đang đứng ở giữa, e nên làm thế nào đây :(