, chứ ko phải là Bumshop các mẹ nhé, các mẹ chú ý kẻo lầm sang shop khác. Chủ cửa hàng tên là Trang. Độ hai mươi mấy tuổi. Em chưa từng thấy chỗ nào bán hàng bất lịch sự như shop này. Trên mạng thì thấy nói chuyện ko vấn đề j. Đến tận nơi mới a cay. Em khuyên các mẹ đừng vào đây mua kẻo mang bực vào người. Shop này bán trang sức mỹ kí cả trăm mẫu nên em cứ cố bon chen đến hết lần này tới lần khác bằng được. Vì sản phẩm là phụ kiện trang sức, rất nhiều mẫu, nên ko thể bảo ngta mang tới cho mình xem được.
Lần 1: Chủ hàng: - Uhm alo, gọi cho chị có chuyện j thế? Sao em bảo 7 rưỡi em tới? Bây h 8h rồi, chị đi rồi nhé. Lúc khác em qua.
Mình: - Bây h mới 8h kém 10 mà. Mà chị có bảo trước là chị bận đi lúc 8h với em đâu. Chị chỉ bảo là: "Em cứ qua đi". Cứ cho là 7 rưỡi em đến, thì chí ít em cũng phải ở đấy xem hàng ít nhất là 20ph, tức là 8h kém 10. Bây h em đến tận nhà rồi bắt em về.
Chủ hàng: - Lỗi của em ko phải do chị. Lúc khác em đến nhé.
Lần 2:
Mình: - Chị có nhà ko em qua xem hàng ạ?
Chủ hàng: - Em qua đi.
Mình đến nơi: - Chị ơi mở cửa em với, 20ph trc em vừa gọi cho chị đấy, em tới rồi ạ.
Chủ hàng: - Chị bận ra ngoài rồi. Lúc khác em tới nhé.
Lần 3: - Chị ơi, tối nay chị có nhà ko, em qua - Uh em cứ qua đi
8 rưỡi mình tới, gọi đt bảo bà ý mở cửa. Bà ta nói qua đt:
- Sao h em mới tới. Giờ này nhà chị nghỉ bán hàng rồi.
- Nhưng em thấy chị ghi là 9h tối mới đóng cửa cơ mà? Bây h mới 8 rưỡi.
- 8h, em nhìn nhầm rồi. Lúc khác em tới nhé.
=> Mình quá chán nản.
Lần 4: 1 năm sau, do nhu cầu cần, mình lại liên lạc với bà ta. Bà ta: - Em cứ ghi tất cả những mẫu em thích để chị soạn hàng ra cho em xem cái em muốn. Chứ chị ko bày tất cả mẫu mã ra đâu.
Mình: - Nhưng ảnh của chị toàn ảnh web bên Trung Quốc nên ở ngoài nó sẽ khác. Nên em muốn xem nhiều sản phẩm lắm. Cũng phải 50 mẫu khuyên tai ạ. Vậy có được ko chị?
Bà ta: - Uh ko sao đâu, em cứ ghi tất cả ra. Chứ chị ko bày hàng ra cho khách ngắm đâu. Em thích cái j, em nhìn hình web, rồi chị mới đem ra cho em thấy.
Khi mình đến nơi, ngõ nhỏ, phố nhỏ, rất Hà Nội cổ. Trong nhà có đứa bé xinh xắn => có cảm tình. Nhìn thấy cái tủ kính có bày 1 ít phụ kiện trang sức làm mẫu, mình đã thấy chột dạ. Sản phẩm xấu xấu, xỉn xỉn, cái trong web là màu trắng thì ở ngoài lại là màu kim loại dởm bị oxi hóa thành nửa đen nửa màu kim loại, còn tệ hơn cả hàng ở chợ đêm và chợ Ngã tư sở.
Bà ta mắng mình: - Em có lấy hết ngần này mẫu ko mà bảo chị mang ra?
Mình: - Bình thường thì phải bày hàng thì em mới biết sản phẩm trông như nào thì mới lấy được chứ ạ? Bởi vì em hỏi chị có đưa mẫu ra cho em xem ko, vì em xem nhiều, chị bảo là được mà. Chứ trên hình web thì nó đẹp, mà ở ngoài nó lại xỉn đen như 1 số mẫu chị bày sẵn như này.
Bà ta: - Ko phải. Bởi em cứ viết mã số quá nhiều, linh tinh, chị chẳng muốn xem. Này, nhiều ngần này này, thế em xem cả đống mẫu nhưng chỉ lấy mỗi 3,4 mẫu thì mệt chị à. Thôi em cứ xem mấy mẫu có sẵn đây đi. Mấy cái em hỏi cũng có 1 số có sẵn ở đây rồi. Chị đưa đây mà em còn chẳng xem nữa, em xem làm j.
Mình: - Nhưng ko được phép xem hàng thì làm sao em biết hàng thực tế như nào, làm sao mua được à? Mấy cái chị đưa ở trên ảnh sáng trắng, ở ngoài nó lại đen, xỉn. Thôi chị cứ đưa cả rổ đây em chọn ngay tại đây.
Bà ta đáp cụt lủn 1 từ: "Không!" rất dứt khoát, cứ như mình là đứa đến ăn cắp ăn trộm. Mình chán quá, chọn đại 1 mẫu trông đỡ tệ hại nhất rồi trả tiền đi về. Lúc nhận tiền thì miệng lại trở nên nhỏ nhẹ, lí nhí: "Cảm ơn em nhé!". 8-}
Sân thì nhỏ, chật vật mãi mình mới quay xe được. Bà ta kệ mình, để yên cho mình chật vật quay xe, ko 1 câu nói. Mình vừa dắt xe ra khỏi cửa, bà ta đóng cửa khóa dây xích luôn, ko 1 lời nói.
Em cũng đang hóng mà mãi chưa thấy mẹ nào phản hồi.