Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Chuyện người thứ ba
Chào bạn,
Mình đã theo dõi bài của bạn mới đây thôi, bản thân mình cũng k phải là người hay comment hay quan tâm đến chuyện ai quá nhiều nhưng đọc bài của bạn mình nhớ lại bản thân mình 3 năm về trước, những cảm xúc đau khổ dằn vặt, trách người rồi lại trách mình, chẳng thể kể ai vì có ai hiểu được cảm xúc của mình... Đôi khi cảm thấy đau đớn quá mình chỉ gọi cho mẹ, nhưng chỉ cần nghe tiếng mẹ lòng mình trào dâng lên sự ân hận và mình chỉ khóc. K hiểu cảm giác bạn sao chứ mặc dù mình đã cố gắng tập trung vào công việc hay học hành gặp gỡ bạn bè nhưng đêm về mình k thể chợp mắt nổi, đó là nhớ, là hận, là đau khổ...xen lẫn nhau. Rồi mình quyết định chấm dứt tất cả, đổi số, đổi cviec, đổi chỗ làm, k dùng mạng xã hội. Khoảng hơn 1 năm mình khi nhớ lại những kỷ niệm vs ng ấy tim mình cũng k còn đau nữa và cũng thôi k suy nghĩ nữa... Sau đó mình cho mình cơ hội gặp gỡ những người mới đê tìm hiểu. Cũng mất gần 3 năm để mình yêu lại và kết hôn. Giờ khi là vợ rồi mình lại sợ một ngày nào đó lại có 1 NT3 cướp mất chồng mình ... :))
Bạn ơi, buông bỏ là cách tốt nhất, hãy để lý trí lên tiếng bạn sẽ có cách giải quyết tốt nhất cho việc của bạn. Chúc bạn sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của chambi1988
02:29 CH 21/05/2016
Nên về quê lập nghiệp hay ở thành phố
Uh, thật ra đã xác định vào nhà nước làm dù thuộc viên chức hay công chức cũng sẽ mất tiền đầu vào, và tiền quà cáp cho sếp mỗi năm...trong khi lương rất thấp. Nhưng làm ở ngoài thì khả năng đào thải cũng cao, nếu phụ nữ mà từ 35-40 lỡ có thuộc diện thải hồi của cty hay cty phá sản, trong khi vị trí làm ở cty cũ cũng chỉ là một staff bình thường thì thật sự khó để tìm một viêc làm vào tuổi đó. Nhưng thật sự mình cũng yêu cuộc sống nhộn nhịp hơn ở Sài gòn. Chắc mình sẽ đợi đến cuôi tháng này nếu k được nữa mình đã biết lựa chọn cho mình rồi. Ở đâu cũng sẽ khó khăn cả...
Cảm ơn bạn
Gởi từ ứng dụng Webtretho của chambi1988
07:19 CH 15/05/2016
c
chambi1988
Hóng
264
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Mình đã theo dõi bài của bạn mới đây thôi, bản thân mình cũng k phải là người hay comment hay quan tâm đến chuyện ai quá nhiều nhưng đọc bài của bạn mình nhớ lại bản thân mình 3 năm về trước, những cảm xúc đau khổ dằn vặt, trách người rồi lại trách mình, chẳng thể kể ai vì có ai hiểu được cảm xúc của mình... Đôi khi cảm thấy đau đớn quá mình chỉ gọi cho mẹ, nhưng chỉ cần nghe tiếng mẹ lòng mình trào dâng lên sự ân hận và mình chỉ khóc. K hiểu cảm giác bạn sao chứ mặc dù mình đã cố gắng tập trung vào công việc hay học hành gặp gỡ bạn bè nhưng đêm về mình k thể chợp mắt nổi, đó là nhớ, là hận, là đau khổ...xen lẫn nhau. Rồi mình quyết định chấm dứt tất cả, đổi số, đổi cviec, đổi chỗ làm, k dùng mạng xã hội. Khoảng hơn 1 năm mình khi nhớ lại những kỷ niệm vs ng ấy tim mình cũng k còn đau nữa và cũng thôi k suy nghĩ nữa... Sau đó mình cho mình cơ hội gặp gỡ những người mới đê tìm hiểu. Cũng mất gần 3 năm để mình yêu lại và kết hôn. Giờ khi là vợ rồi mình lại sợ một ngày nào đó lại có 1 NT3 cướp mất chồng mình ... :))
Bạn ơi, buông bỏ là cách tốt nhất, hãy để lý trí lên tiếng bạn sẽ có cách giải quyết tốt nhất cho việc của bạn. Chúc bạn sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của chambi1988