Xin chia buồn cùng chủ thớt , y chang trường hợp của chị mình , sống chung voi anh chàng Tây Muoi mây năm , 2 nguoi bằng tuổi có chung 1 con trai , mà chi mình chả biết lái xe và koo quốc tích , sau này mới biết rằng Tây ích kỷ quá , chi mình cũng đi làm nhà hàng vừa làm vừa nuoi con , và cơm nước nhà cửa , nhà thì mướn , nó ko cho học lái xe , đi xe bus thôi cuoi cùng chiu khong nổi ly dị , giờ ra xin muon nhà dạng thu nhập thấp và vừa đi làm vừa đi học , mình cũng trợ cấp cho mỗi tháng tuy theo mình dư nhieu hay ít .
Vấn đề cũng ko hẳn là "tham cái quốc tịch" thật mà, em cũng vậy, nếu nói thật ra thì từ dầu em vẫn luôn nghĩ mình học xong rồi biến thôi, ở đây có một thân một mình thì buồn lắm. Em quen chồng em từ rất sớm, nên chồng như một người bạn đã giúp em hòa nhập nhanh hơn, tuy vậy, "bạn bè" thì vẫn cãi nhau hoành tráng, vì hiểu nhau thì rất khó, cần phải có thời gian, dù nhiều lúc nản lắm, mà bạn ấy vẫn kiên nhẫn xin cưới. Về giấy tờ, chồng em là người cẩn thận, nên luôn lo làm giấy tờ cho em đúng hẹn (xin qt nhiều giấy của anh ấy lắm), bạn ấy có sợ ko, có chứ, cũng sợ chia tài sản chứ, em có cái gì đâu, làm bao nhiêu ăn sắm bấy nhiêu, có thời gian dài còn chuyên nghề ngủ nướng thôi,em cũng ko thuôc type phụ nữ hết lòng chỉ chăm lo chồng, em lo vừa vừa thôi.Nên em nghĩ người ta hiểu được bao nhiêu,cũng còn tùy vào họ mong muốn hiểu hay ko, và muốn nhìn mình bằng con mắt gì.Người ta bảo tình yêu thì mù quáng mà, dù sợ cũng phải thử chứ ^^ Em ko có kinh nghiêm gì về tình huống này, thủ tục chỉ biết qua thôi, nhưng em nghe nói là làm lâu,ko đồng ý cả hai còn lâu nữa, luật sư thì tùy thu nhập của cá nhân.Em cũng nghĩ như chị, mình đâu cần nhiều, chỉ cần có cơ hội sống tốt và nhận những gì ít ỏi nhất thuộc về mình là đủ.Thời gian sẽ tự trả lời, ai tham lam hơn.Chúc chi mạnh khỏe, nghĩ thông, và mọi việc thuận lợi.
-Lời đầu tiên xin được chia sẻ với nỗi buồn của chị. Chị đã quyết định đúng rồi, có thể là hơi muộn nhưng còn hơn ko bao giờ, và chị cũng đã cho anh nhà chị nhiều co hội để có thể sống hạnh phúc với chị rồi. không có gì để hối tiếc vì mình đã ko cố gắng nữa.-Nghe qua những gì chị kể, thì có vẻ như là anh ấy ko phải là trường hợp ngoại lệ, có nhiều người em được nghe kể chuyện và nói chuyện, thì cũng có những cách suy nghĩ và sống thế.Vì sao em nói là cách suy nghĩ, bởi vì, họ ko thật sự yêu vợ, ko tôn trọng vợ,họ coi vợ là ô sin, còn họ là ông hoàng, và nếu để vợ đi làm, có quốc tịch thì sẽ bị ngang hàng, họ ko thích... họ nghĩ chúng ta đến từ nơi khỉ ho cò gáy, cần tiền và cuộc sống đầy đủ, những người như vậy thì sẽ chẳng bao giờ thấy đc điều mình làm cho họ, họ chỉ thấy ân huệ họ cho ta thôi.-Chị có nói được nhiều tiếng Pháp ko ạ.1/ thủ tục li hôn, chị có thể làm từ một phía (là chị, li hôn đơn phương), và cả hai cùng làm, cùng đồng ý ly hôn. Chị phải qua Avocat/ luật sư, và nếu chưa tìm thấy luật sư nào, chị có thể tìm đến Tribunal de grande ínstance, xét xử sẽ là juge về affaires familiales,chị có thể đến hỏi, trình bày xem, họ có thể cho chị biết nơi để giúp đỡ về thủ tục và tinh thần, đây cũng có thể nói là một trường hợp bạo hành về tinh thần, nếu như anh ấy ko đồng ý cho chị ly hôn, chị ko thể sống như thế mãi, ko con, ko việc làm, ko có quyền gì trong nhà... (cái này chị phải chứng minh được nhé).-Lúc cưới chị có ký hợp đồng gì về phân chia tài sản ko? hay chỉ đăng kí kết hôn thông thường, vì nếu thông thường thôi, thì sẽ tự động là chung, vậy thì khi ly hôn, anh ấy sẽ liệt kê tài sản, và được tòa án chia, theo em nghĩ anh ấy sẽ ko đồng ý đâu, còn nếu đồng ý, thì câu hỏi của chị có được đứng tên ko, tất nhiên là có, người nước ngoài còn đứng tên, mua nhà đất được cơ mà. Tương tự với việc thi bằng lái, cứ có titre, sống hợp pháp thì thi bằng lái được hết, như mọi bằng thôi mà, có điều hơi khó thi thôi:))-Sau khi li hôn, chị vẫn có thể ở lại Pháp, chị có thẻ đến 2020 mà, còn vấn đề sau đó mới là làm thế nào để ra hạn tiếp, lúc đó hoặc đi làm, hoặc đi học...Đáng tiếc là chị cưới 9 năm rồi mà vẫn chưa vào quốc tịch.-Việc học, chị có thể lên mạng tìm, học phí tùy đắt rẻ, nhưng nói chung mấy ngành này thường là đắt. tìm khóa học, hotellerie restauration, hoặc hotesse d'accueil...em nghĩ lễ tân khách sạn thì cũng ko cần học nhiều lắm, nếu chị nói chị đã từng làm ở Vn rồi, thì chị chỉ cần đến nộp CV, phong cách ăn mặc chỉnh chu, với trình độ nói tiếng Pháp và anh trôi chảy là ăn điểm ngay. chứ mấy cái trên, chỉ là formation cho mấy em nhỏ, học nghề, chị học rồi thì ở đâu cũng vậy, hơn nữa lễ tân khách sạn, sinh viên ko liên quan, bon em cũng đi làm rồi.
Lien lac voi minh nhe ,fb,kimphan,
hi chao chi, e la thanh vien moi cua wtt cung la nguoi moi qua Phap e o Strasbourg ko phai o Mezt,bua gio e dang lo mo kiem may cai zu gui tien ve viet nam, vi la moi qua nen e k co tien nhieu de gui nhieu chi la vai tram thui :) khong bit c co giup duoc e khong? FB cua e la Anh Jolie. cam on c
Khi làm hồ sơ, nhà mình viết thư mời :Tên, địa chỉ, số điện thoại của người đứng ra bảo lãnh.Objet : lettre d'invitation pour visa de court séjourChào ông / Bà,Tôi ký tên dưới đây là:........số carte d'identité:..........Địa chỉ nhà:............Nay tôi mời: (Ba/ Mẹ/ Chị/ Em......)Tên:Sinh ngày:Số hộ chiếu:Địa chỉ ở Việt nam:đến Pháp từ ngày....đến ngày...để (lý do mời)Suốt thời gian ở Pháp, ông/bà:......sẽ ở tại nhà tôi. (Nếu người mời chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt thì ghi thêm )và tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt.Trong mục"Các mẹ ở Pháp có kinh nghiệm bảo lãnh mẹ ruột bên VN qua du lịch " có rất nhiều bài chia xẻ kinh nghiệm hay lắm đó bạn
Cám ơn thông tin hữu ích của bạn. Sắp tới mẹ mình bay từ Pháp về muốn mang 1 vài cây hoa nhỏ nhỏ bên này về, khổ nỗi mẹ mình k nói được ngoại ngữ. Có lẽ khi check in mình sẽ hỏi luôn nhân viên sân bay xem thế nào. Nếu chỉ là lý do vệ sinh thì mình nghĩ mấy chậu nhỏ chỉ cần bỏ bớt đất, bọc cẩn thận rồi cho vào vali xách tay chắc ok. Có điều là mình đọc về an ninh hàng không thấy họ cấm cầm các chất hóa học, phân bón lên máy bay, mà đất trong chậu chả biết nó có gì, nên mình e ngại khi cho hành lý qua máy soi. Chắc ra sân bay mình phải nhờ 1 người nào nói được tiếng Pháp đi cùng mẹ mình vậy.
Bạn ơi đấy là bay quốc tế hay trong nước vậy? Mà họ không cho mang lên từ lúc check in hay là đến khi kiểm tra hành lý xách tay vậy?
Wow, merci Mirabelle nhiều lắm lắm :two_kiss:. Mình sẽ bàn với ông xã coi có thuyết phục được không vì "dự án" treo lâu quá anh chàng có vẻ hết hăng hái rồi. Chúc mẹ nó về ăn Tết vui nhé, và nếu được mình sẽ "quảng cáo" liền hihi, chắc chắn sẽ có giá ưu đãi tặng mẹ Mirabelle! :DBon week-end nhé, Mirabelle! (thích nickname của mẹ nó ghê)
Chị của bạn cũgn thật là có nghị lực. Chị ấy có con thì sẽ đc chính phủ trợ giúp khá nhiều, cộng với có việc làm nữa thì bây giờ chắc cũng ổn định phải ko? Thật ra ko phải tất cả chồng Tây đều ích kỷ, mà nó là do tính người. Bạn bè của mình lấy chồng tây thì rất hạnh phúc. Giống như beautefatale, chồng họ lo cho gia đình từ những điều nhỏ nhất, ko nề hà gì. Mặc dù làm kinh tế, nắm kinh tế trong tay, nhưng chuyện gì cũng chia sẻ và tham khảo ý kiến vợ. Sẵn sàng rửa bát cho vợ khi cần.... Đi làm cả ngày về mệt mỏi nhưng vẫn sẵn sàng dạy con học, giữ 4 đứa con để hỗ trợ vợ trong việc thi bằng lái...
Tóm lại mình nghĩ , khi yêu hết lòng ngta sẽ làm đc hết :)