Nếu như chỉ nhìn bề ngoài và cuộc sống hiện có của tôi, nhiều người sẽ bảo tôi sướng mà không biết đường hưởng. Nhưng thực tế, có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Tôi chẳng khác nào osin trong nhà không hơn không kém.

Tôi lấy chồng tính tới thời điểm này mới chỉ được hơn 1 năm. Hiện vợ chồng tôi cũng có một con trai nhỏ 8 tháng tuổi. Thế nhưng từ ngày lấy chồng và bắt đầu mang bầu đến nay, tôi phải nghỉ ở nhà mà không được đi làm như nhiều phụ nữ khác.

hình ảnh

Ảnh minh họa internet.

Chồng hơn tôi 5 tuổi và là một người đàn ông khá thành đạt. Anh là doanh nhân nên mỗi tháng anh kiếm được 300-500 triệu/tháng. Nhà chồng tôi ở Hà Nội, kinh tế cũng rất khá do bố mẹ anh là dân làm ăn. Vì thế có thể nói, kinh tế gia đình tôi không bao giờ phải lo.

Sau khi có bầu, chồng tôi đề nghị vợ ở nhà để dưỡng thai. Thấy như vậy cũng hợp lý nên tôi xin nghỉ làm không lương. Nhưng tôi chẳng ngờ bi kịch của chính mình cũng từ đó mà xảy ra.

Ở nhà dưỡng thai, tôi chuẩn bị ngày 2 bữa cơm canh ngon lành cho chồng. Đó là bữa sáng và bữa tối. Chồng tôi là người rất khó tính trong ăn uống và chỗ ở. Vì thế, tôi phải đau đầu nghĩ cách đổi món liên tục. Bữa sáng có thể chấp nhận đơn giản nhưng bữa tối trên bàn ăn nhất định phải có món canh, món mặn, món xào, rau, hoa quả tráng miệng và nước uống. Khắp nơi trên các phòng của gia đình phải dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ và nhất là luôn có bình hoa tươi ở góc nhà.

Có lẽ vì vậy mà mỗi ngày chỉ riêng việc nghĩ hôm nay cho chồng ăn gì, 2-3 ngày cắm hoa gì là tôi đã thấy mệt mỏi và rất hại não. Chưa kể, nhiều khi muốn ra ngoài tụ tập cùng bạn bè, chồng tôi nhất định sẽ về để lái xe đưa vợ đến tận nơi. Đến tận nơi hẹn xong, chồng còn ngồi luôn ở đấy với vợ và bạn. Vì thế, cuộc tụ tập cũng không được tự nhiên và tự do thoải mái.

Nếu hôm nào tôi lên kế hoạch gặp bạn bè mà chồng không về đưa đi được do bận việc thì anh bắt tôi phải delay ngay cuộc hẹn đó. Anh không cho tôi tự đi hay gọi grap bởi bảo không yên tâm khi tôi bầu bí ra ngoài vì nhiều nguy hiểm rình rập. Nói chung tôi không được sống theo đúng ý mình. Còn nếu cố tình ra ngoài không có chồng bên cạnh, tôi sẽ bị anh mắng thậm tệ.

Rồi cũng đến ngày hết thai kỳ bầu bí và sinh con. Sau sinh thì tôi bận rộn ngày đêm với con nhỏ dù mỗi khi anh về nhà đều giúp tôi làm việc nhà hoặc trông con. Khi con 6 tháng, tôi bàn với chồng thuê giúp việc để tôi đi làm. Một lần nữa, chồng lại lấy lý do con nhỏ, trong giai đoạn này được gần mẹ, được mẹ chăm sóc là tốt nhất cho sự phát triển của con để thuyết phục tôi ở nhà.

Mềm lòng, tôi lại ở nhà chăm con đến khi con 8 tháng như hiện nay. Hôm qua, thấy quá chán ngán cảnh ở nhà chăm con nhỏ rồi mệt mỏi nghĩ nay ăn gì, mai ăn gì, con ăn gì và dọn dẹp nhà cửa, tôi lại một lần nữa đề nghị với chồng chuyện đi làm lại sau sinh. Anh lại lôi con ra làm lý do to nhất. Rồi anh bảo không muốn thuê giúp việc vì không thích có người lạ trong nhà. Anh còn chê tôi lương có 8 triệu chỉ đủ trả cho giúp việc thì còn đi làm làm gì.

Sáng nay ở nhà nhìn mình trong gương lúc nào cũng đầu bù tóc rối. Có mặc đẹp cũng chẳng có ai ngắm mà tôi chán ngán. Tôi phát điên lên với cảm giác ngày nào cũng như osin. Mang tiếng lấy chồng giàu mà tôi có khác nào người osin hàng ngày giặt quần áo, lau nhà, trông con, nấu nướng. Rồi hàng tháng muốn xin tiền biếu bà nội ngoại hay mua sắm thì đều phải chìa tay xin chồng. 

Mọi người ơi cho tôi hỏi, tôi có nên tự ý xin việc thuê osin rồi đi làm không mặc kệ chồng không đồng ý. Chứ cứ ở nhà như này tôi thấy khổ sở quá. Tôi phải thuyết phục chồng thế nào đây? 

hình ảnh

Ảnh minh họa internet.