đấy, người lớn còn có ý thức chút, hệ miễn dịch cũng tốt hơn, chứ trẻ con thì biết gì, đến khi bệnh này bệnh kia cũng ko biết nguyên nhân từ đâu 8-}Mấy lần mình về quê thấy họ xây nhà vệ sinh sơ sài lắm, nhiều gia đình hơi khó khăn còn ko xây được W riêng mà xây kiểu hố xí lộ thiên ấy. Nghĩ cũng tội cho mấy đứa bé, ko có đủ điều kiện sinh hoạt thiết yếu nên sinh ra hay ốm đau, bệnh tật lung tung cả.
Bé nhà mình tháng trước bị đi ngoài liên tục, đưa bé đi khám bác sĩ thì biết thêm 1 nguyên nhân gây ra bệnh này là do toilet kém vệ sinh:(. Lên mạng search vài thông tin để tìm hiểu thêm thì thấy nhiều con số khủng khiếp quá các mẹ: 1.1 triệu trẻ em dưới 5 tuổi chết hàng năm do dịch tả (gầm 3,000 trẻ/ngày), đây cũng chính là nguyên nhân thứ 2 gây tử vong trên toàn cầu. Trẻ em ở những nước đang phát triển có thể bị dịch tả từ 3 đến 8 lần/năm và mặc dù không dẫn đến tử vong nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển toàn diện của bé về lâu dài. Mắt thường không nhìn thấy được vi trùng nên dù toilet có sạch bóng thì cũng không thể an tâm và đáng sợ hơn là chỉ trong vòng 7h, thì 1 con vi trùng có thể nhân lên thành 7 triệu con vi trùng khác.8-}Trước giờ chỉ toàn lo đến việc cho con uống sữa gì, ăn cái gì để con khỏe và phát triển tốt, có bao giờ nghĩ đến việc phải làm vệ sinh toilet đúng cách để tránh cho bé tiếp xúc với vi khuẩn, suy nghĩ đơn giản là xả nước một cái là sạch hết, còn sàn toilet thì đổ thuốc tẩy ra chà là sạch vi khuẩn...Ai ngờ mọi chuyện không đơn giản thế. Nhờ các mẹ thông thái chỉ dẫn giúp mình kinh nghiệm của các mẹ làm sạch toilet như thế nào nhé!:)
Có nghe nhầm ko? ĐT vừa khen bài nhảy của NV là "ve ri im pờ rét sờ"? TA nàng này cao quá mình chịu ko hiểu, ai dịch giùm với.
Trung thu trong tôi là những ngày mưa u ám…khi tôi ngồi lặng thầm bên hiên nhà, nhìn mưa rơi và chờ bố đến đón đi chơi. Ông trời dường như không thương những đứa trẻ thiếu thốn tình thương như tôi nên năm nào trung thu cũng mưa. Bố mua cho tôi 1 chiếc lồng đèn chơi. Bố nắm đôi bàn tay nhỏ xíu của tôi đi khắp Hồ Kì Hoà. Không có bánh trung thu, không có những bữa tiệc đầy món ngon nhưng tôi thấy lòng ấm áp lạ kì. Tôi ước gì tôi được như bao đứa trẻ khác, có thể cùng cha mẹ đón trung thu đoàn viên. Nhưng ước mơ cứ mãi là ước mơ…Những giọt nước mắt lăn dài trên má…trên chiếc đèn trung thu…hoà lẫn những giọt nước mưa…lã chã…
20 năm trôi sang, hôm nay nhìn những đứa con xúng xính bên những chiếc đèn, chiếc bánh, kỉ niệm năm nào như ùa về…Tôi nhớ trung thu, nhớ mùa đoàn viên!