Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tiêp theo tâm sự của một người mẹ
Bước ra cửa phòng khám, tôi gặp chồng, thấy tôi khóc, chồng không hiểu vì sao. Tôi chỉ kịp nói: "Bác sĩ bảo con bị Down." rồi oà khóc.
Từ viện Nhi, giữa cái nắng tháng 7, tôi mới sinh con được 2 tháng rưỡi, phi xe về nhà, 15km. Cả con đường chỉ toàn nước mắt và nước mắt. Mọi thứ nhoà đi. Tôi không còn nghĩ được gì khác, chỉ khóc và khóc. Về tới nhà, nước mắt đã cạn. Gắng gượng cho con bú. Không muốn nói chuyện với một ai. Trưa, 2 mẹ con nằm ôm nhau. "Sao ông trời bất công quá vậy? Nhưng không, không phải, chắc chắn là bác sĩ đã nhầm. Con không phải như bác sĩ nói, phải không con? Con xinh xắn đáng yêu thế cơ mà. Ừ thì mắt con nhỏ hơn bình thường, nhưng nó sao đâu nhỉ? Nó vẫn sáng trong cơ mà. Không thể nào!"
Muôn ngàn ý nghĩ nhảy múa trong đầu tôi. Cứ tự an ủi mình. Rồi lại ngắm con. "Con mẹ vẫn xinh vẫn đẹp nhất. Con mẹ không sao cả."
Mơ màng ngủ, tôi nghe tiếng mẹ thì thầm với bố tôi: "Bác sĩ bảo thằng bé nó bị Down." Tiếng bố tôi khe khẽ: "Down là sao?" "Thì như con bà... ở xóm trên ấy"..... Im lặng. Lại tiếng mẹ thì thầm xen lẫn tiếng nước mắt, tiếng thở dài: "Tội nghiệp. Nhưng thôi, ông coi như không biết và đừng hỏi gì mẹ nó cả."
03:03 CH 30/06/2015
Tiêp theo tâm sự của một người mẹ
Tôi sẽ chia sẻ hành trình tôi và con đồng hành suốt hơn 10 năm qua, một hành trình nhiều nước mắt và cũng nhiều niềm hạnh phúc, hạnh phúc từng ngày, từng gio trông chờ sự tiến bộ của con - sự tiến bộ một cách vô cùng chậm chạp.
1 tuần sau khi sinh, con mở mắt, và con cũng bắt đầu biết chóp chép cái miệng bú một cách yếu ớt. Tất cả chỉ là do con sinh non - tôi nghĩ thế.
Cũng bắt đầu được 1 tuần, đêm ấy, tôi nghe tiếng con thở khác lạ, nghe như có tiếng rên rít. Tôi sợ. Chưa bao giờ có kinh nghiệm với trẻ con, tôi nghĩ hay là con vị viêm phổi. Chồng tôi động viên: "Con không phải viêm phổi, nếu viêm thì đã sốt rồi."
Đến ngày thứ 12, tiếng thở của con nghe càng nặng. Tôi quyết định đưa con đi viện Nhi khám. Bác sĩ bảo con bị mềm sụn thanh quản vì thiếu can xi. Và bác sĩ kê một đống thuốc bổ sung can xi cho con uống. Tôi yên tâm vì tìm ra bệnh của con. Nhưng uống mấy loại thuốc với con quả là khó khăn. Vì con ăn rất ít. Cái miệng bé xíu bú cũng yếu ớt. Được 3 ngày uống thuốc, con bắt đầu táo bón. Con không thể ị được. Và suốt 2 tháng là hành trình khổ sở để giúp con vừa uống được can xi vừa có thể ị. Môi ngày đều phải cố gắng cho con ị. Đầu tiên là dùng thuốc thụt. Nhưng rồi sau lại sợ con lệ thuộc thuốc thụt. Hết người mách cách này đến cách khác. Tôi đều thử nghiệm và cuối cùng là dùng dầu ăn cùng nhiệt kế...
Khi việc đi ngoài của con nhờ sự hỗ trợ của dầu ăn và nhiệt kế ổn, là một loạt các bệnh khác. Trước ngày chính thức được bác sĩ tuyên bố mắc hội chứng Down, tôi và con cũng lăn lộn không biết bao nhiêu ngày ở bệnh viện Nhi, hết khoa nọ đến khoa kia. Đầu tiên là da dầu mọc các nốt mụn nhỏ li ti. Làm theo kinh nghiệm của các cụ không khỏi. ĐI viện bác sĩ bảo viêm da đầu tăng tiết bã. Bôi hết 1 tuýp thuốc thì con khỏi. Kế tiếp là viêm hậu môn. Lại bài thuốc chữa hăm của các cụ được phát huy tối đa: lá chè xanh, chè khô, lá vối....Không khỏi. Lại cầu cứu bác sĩ. Và may là con khỏi sau khi bôi tiếp tuyups thuốc bôi đầu.
Chưa hoàn hôn vì vụ điều trị da liễu thì một sáng ra nhìn hai mắt con cứ lèm nhèm, soi kĩ trên bờ mi thấy li ti mụn đỏ. Lần này tôi quyết tâm không chữa theo kinh nghiệm các cụ, mà mang ngay sang viện Nhi. Bác sĩ bảo viêm bờ mi, kê cho thuốc bôi. Cứ bôi hôm trước là hôm sau con khỏi liền, mắt xinh xắn, ko kèm nhèm chút nào. Nhưng dừng bôi lại bị. Bs viện Nhi cũng chỉ kê mãi cho thuốc đó. Cuối cùng tôi quyết định mang con sang viện mắt. Và con bị viêm tuyến lệ. Tôi được bác sĩ hướng dẫn day mắt cho con. Ngày 2 lần, tôi làm theo, và chỉ sau một tuần, con hoàn toàn khỏi không còn bị kèm nhèm hay mụn li ti ở mi mắt nữa. Chưa kịp thở phào.
2 tháng rưỡi. 2 vợ chồng đưa con đi khám lại theo lịch hẹn của bác sĩ để uống tiếp can xi. Phòng Khám nhi lúc nào cũng đông, chật chột, ngột ngạt. Lại là tháng 7, nóng cực độ. Sau khi khám xong, bác sĩ bảo mọi thứ ổn, tiếp tục uống thuốc. Thế là yên tâm.
Chuẩn bị mang con ra khỏi phòng khám, bà bác sĩ bảo: "Thằng này bị Down." Tôi nghe nhưng không hiểu bác nói gì vì trong đầu chưa bao giờ có khái niệm con mình có thể bị như vậy, liền hỏi lại. BS quát: "Là bị hội chứng Down chứ còn gì nữa." "Sao bác nói thế ạ?" "Nhìn cái mắt là biết chứ sao" "Nhưng mắt cháu có làm sao đâu ạ." "Mắt nó bé xíu thế này còn gì. Thế mẹ bao nhiêu tuổi? Bố bao nhiêu tuổi? Có đi bộ đội chiến tranh không?"
Tôi cố trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Phòng khám đông, thái độ bác sĩ cáu gắt, không dám hỏi gì thêm. Bế con ra ngoài phòng, nước matsws cứ thế chan hoà rơi trên mặt con.
02:53 CH 30/06/2015
Tâm sự từ một người mẹ.
Tôi sẽ chia sẻ hành trình tôi và con đồng hành suốt hơn 10 năm qua, một hành trình nhiều nước mắt và cũng nhiều niềm hạnh phúc, hạnh phúc từng ngày, từng gio trông chờ sự tiến bộ của con - sự tiến bộ một cách vô cùng chậm chạp.
1 tuần sau khi sinh, con mở mắt, và con cũng bắt đầu biết chóp chép cái miệng bú một cách yếu ớt. Tất cả chỉ là do con sinh non - tôi nghĩ thế.
Cũng bắt đầu được 1 tuần, đêm ấy, tôi nghe tiếng con thở khác lạ, nghe như có tiếng rên rít. Tôi sợ. Chưa bao giờ có kinh nghiệm với trẻ con, tôi nghĩ hay là con vị viêm phổi. Chồng tôi động viên: "Con không phải viêm phổi, nếu viêm thì đã sốt rồi."
Đến ngày thứ 12, tiếng thở của con nghe càng nặng. Tôi quyết định đưa con đi viện Nhi khám. Bác sĩ bảo con bị mềm sụn thanh quản vì thiếu can xi. Và bác sĩ kê một đống thuốc bổ sung can xi cho con uống. Tôi yên tâm vì tìm ra bệnh của con. Nhưng uống mấy loại thuốc với con quả là khó khăn. Vì con ăn rất ít. Cái miệng bé xíu bú cũng yếu ớt. Được 3 ngày uống thuốc, con bắt đầu táo bón. Con không thể ị được. Và suốt 2 tháng là hành trình khổ sở để giúp con vừa uống được can xi vừa có thể ị. Môi ngày đều phải cố gắng cho con ị. Đầu tiên là dùng thuốc thụt. Nhưng rồi sau lại sợ con lệ thuộc thuốc thụt. Hết người mách cách này đến cách khác. Tôi đều thử nghiệm và cuối cùng là dùng dầu ăn cùng nhiệt kế...
Khi việc đi ngoài của con nhờ sự hỗ trợ của dầu ăn và nhiệt kế ổn, là một loạt các bệnh khác. Trước ngày chính thức được bác sĩ tuyên bố mắc hội chứng Down, tôi và con cũng lăn lộn không biết bao nhiêu ngày ở bệnh viện Nhi, hết khoa nọ đến khoa kia. Đầu tiên là da dầu mọc các nốt mụn nhỏ li ti. Làm theo kinh nghiệm của các cụ không khỏi. ĐI viện bác sĩ bảo viêm da đầu tăng tiết bã. Bôi hết 1 tuýp thuốc thì con khỏi. Kế tiếp là viêm hậu môn. Lại bài thuốc chữa hăm của các cụ được phát huy tối đa: lá chè xanh, chè khô, lá vối....Không khỏi. Lại cầu cứu bác sĩ. Và may là con khỏi sau khi bôi tiếp tuyups thuốc bôi đầu.
Chưa hoàn hôn vì vụ điều trị da liễu thì một sáng ra nhìn hai mắt con cứ lèm nhèm, soi kĩ trên bờ mi thấy li ti mụn đỏ. Lần này tôi quyết tâm không chữa theo kinh nghiệm các cụ, mà mang ngay sang viện Nhi. Bác sĩ bảo viêm bờ mi, kê cho thuốc bôi. Cứ bôi hôm trước là hôm sau con khỏi liền, mắt xinh xắn, ko kèm nhèm chút nào. Nhưng dừng bôi lại bị. Bs viện Nhi cũng chỉ kê mãi cho thuốc đó. Cuối cùng tôi quyết định mang con sang viện mắt. Và con bị viêm tuyến lệ. Tôi được bác sĩ hướng dẫn day mắt cho con. Ngày 2 lần, tôi làm theo, và chỉ sau một tuần, con hoàn toàn khỏi không còn bị kèm nhèm hay mụn li ti ở mi mắt nữa. Chưa kịp thở phào.
2 tháng rưỡi. 2 vợ chồng đưa con đi khám lại theo lịch hẹn của bác sĩ để uống tiếp can xi. Phòng Khám nhi lúc nào cũng đông, chật chột, ngột ngạt. Lại là tháng 7, nóng cực độ. Sau khi khám xong, bác sĩ bảo mọi thứ ổn, tiếp tục uống thuốc. Thế là yên tâm.
Chuẩn bị mang con ra khỏi phòng khám, bà bác sĩ bảo: "Thằng này bị Down." Tôi nghe nhưng không hiểu bác nói gì vì trong đầu chưa bao giờ có khái niệm con mình có thể bị như vậy, liền hỏi lại. BS quát: "Là bị hội chứng Down chứ còn gì nữa." "Sao bác nói thế ạ?" "Nhìn cái mắt là biết chứ sao" "Nhưng mắt cháu có làm sao đâu ạ." "Mắt nó bé xíu thế này còn gì. Thế mẹ bao nhiêu tuổi? Bố bao nhiêu tuổi? Có đi bộ đội chiến tranh không?"
Tôi cố trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Phòng khám đông, thái độ bác sĩ cáu gắt, không dám hỏi gì thêm. Bế con ra ngoài phòng, nước matsws cứ thế chan hoà rơi trên mặt con.
06:21 CH 29/06/2015
Tâm sự từ một người mẹ.
Xin chao bạn Thienlymatnau!
Đọc câu chuyện của bạn, tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Vì tôi cũng có con trai đầu lòng mắc hội chứng Down như bé Hà của bạn.
Tôi kết hôn năm 24 tuổi. 9 tháng sau tôi mang bầu. 2 vợ chồng vô cùng hạnh phúc chờ đợi ngày con ra đời. Trong suốt thời gian mang thai, tôi đều đi khám và siêu âm cẩn thận tại bệnh viện Phụ sản Trung Ương. Không hiểu sao, những tháng ngày đó, tôi cứ có một nỗi lo lắng mơ hồ nào đó về con mình. Nhưng mỗi lần khám, siêu âm, mọi kết quả đều ổn, và tôi luôn cố gắng ăn uống đầy đủ để mong em bé khoẻ.
Tôi sinh trước dự kiến sinh 3 tuần. Khi con chào đời, trông đến là yêu. Con trai nhưng trắng hồng, xinh xắn, môi đỏ, không khác gì con gái. Còn sung sướng nào bằng ngày chờ đợi được gặp con yêu. Trộm vía, con xinh đẹp, lành lặn. Những dự cảm, lo lắng mơ hồ trong tôi tan biến bằng niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Sinh con từ trưa hôm trước, con ngủ tận sáng hôm sau. Sữa chưa về, bác si không cho phép dùng sữa ngoài. Mà thật lạ, con cứ ngủ, ngủ ngoan như con chó cún, không khóc, không ọ ẹ gì. Sáng hôm sau, thấy con ngủ lâu quá mà chẳng khóc gì, sữa vẫn chưa có, tôi hỏi bác sĩ. Bác sĩ lay, rồi tét cho mấy cái. Con khóc. Lúc đó bác sĩ mới kê mua sữa ngoài cho con bú.
Về nhà. Con bé xíu, chưa mở mắt. Hệt như con cún con ấy. Và cứ phải đánh thức con dậy để ăn. Con không bú được mẹ. Cái miệng con nhỏ xíu. Không thể bú nổi. Tôi thâm nghĩ: chắc tại con bé quá, mình sinh chưa đủ ngay tháng. Và hành trình vắt sữa đút bằng thìa cho con ăn. Cái miệng bé xíu. Mỗi thìa sữa con con, sữa ra ngoài nhiều hơn vào miệng. Nhưng hạnh phúc làm mẹ, cố và cố.
Lúc này, tôi chưa hề biết con tôi là một đứa trẻ Down.
05:54 CH 29/06/2015
n
ngathuypham
Hóng
313
Điểm
·
1
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Từ viện Nhi, giữa cái nắng tháng 7, tôi mới sinh con được 2 tháng rưỡi, phi xe về nhà, 15km. Cả con đường chỉ toàn nước mắt và nước mắt. Mọi thứ nhoà đi. Tôi không còn nghĩ được gì khác, chỉ khóc và khóc. Về tới nhà, nước mắt đã cạn. Gắng gượng cho con bú. Không muốn nói chuyện với một ai. Trưa, 2 mẹ con nằm ôm nhau. "Sao ông trời bất công quá vậy? Nhưng không, không phải, chắc chắn là bác sĩ đã nhầm. Con không phải như bác sĩ nói, phải không con? Con xinh xắn đáng yêu thế cơ mà. Ừ thì mắt con nhỏ hơn bình thường, nhưng nó sao đâu nhỉ? Nó vẫn sáng trong cơ mà. Không thể nào!"
Muôn ngàn ý nghĩ nhảy múa trong đầu tôi. Cứ tự an ủi mình. Rồi lại ngắm con. "Con mẹ vẫn xinh vẫn đẹp nhất. Con mẹ không sao cả."
Mơ màng ngủ, tôi nghe tiếng mẹ thì thầm với bố tôi: "Bác sĩ bảo thằng bé nó bị Down." Tiếng bố tôi khe khẽ: "Down là sao?" "Thì như con bà... ở xóm trên ấy"..... Im lặng. Lại tiếng mẹ thì thầm xen lẫn tiếng nước mắt, tiếng thở dài: "Tội nghiệp. Nhưng thôi, ông coi như không biết và đừng hỏi gì mẹ nó cả."