Xin kể ké 1 câu chuyện.Tôi năm nay 45 tuổi có gđ và 2 con gái sinh đôi.Tôi làm ngành xây dựng,vợ tôi làm việc ở 1 công ty nhỏ.2 con tôi năm nay 15 tuổi rồi.Lúc 2 con đc 5 tuổi thì gđ tôi gặp nhiều sóng gió( xin ko kể chi tiếc này),rồi đưa đẩy tôi gặp 1 ng con gái đó,nhỏ hơn tôi 7 tuổi,chúng tôi lúc đầu cũng chỉ là bạn,T ( tên cô gái đó) cũng ko xinh lắm nhưng cũng dể nhìn,hiên lành,rồi ngày trôi qua chúng tôi yêu nhau lúc nào ko biết ,tình yêu đến từ từ nhưng dần dần rất mảnh liệt,yêu nhiều ,yêu chân thành thấm thiết,đến năm 2 con tôi 12 tuổi ,tôi làm cái đơn ly dỵ.Tôi thật ko ngờ 2 con gái bé bỏng của tôi nó lại sốc như thế,nó khóc,chấp 2 tay lại,hết van xin tôi,rồi van xin mẹ ,xin cha mẹ đừng ly dị,đừng bỏ con...Tôi nhớ mãi cảnh tượng đó....Thế là tôi nói rỏ với T ,tôi xin lổi rất nhiều,T buồn lắm,1 tuần em ko gặp tôi,tôi biết em đau lòng lắm,ty 2 chúng tôi đang nồng thấm giờ lại phải chia tay...Tôi đàn ông thì ko sao,thương cho T nhiều lắm,bao nhiêu dự tính cho tương lai 2 ng giờ đã hết.Sau 1 tuần T gặp tôi,2 ng nói với nhau thật là nhiều,em nói sẽ quên tôi ,sẽ quen 1 ng khác,ng ko có gđ....Còn tôi,sau lần đó ,tôi sang CamPuChia nhận công trình 1 năm,tôi làm việc miệt mài ,đen ngòm,già cổi...2 tuần tôi về thăm 2 con 1 lần. Tôi dù là đàn ông,nhưng có lúc ko chịu nổi sự nhớ nhung T,tôi khóc...,khóc mỗi đêm...khóc rất nhiều...Chúng tôi vẫn thường hay hỏi thăm nhau chuyện này nọ.Sau 1 năm đi để xa T,tôi về nhà.Vợ chồng thì ai làm gì làm ,chỉ đến giờ cơm thì cũng ngồi ăn,ngủ thì có lúc 2 con tôi ngủ với tôi,có lúc 2 đứa ngủ với mẹ nó.Còn T thi cũng đã có chồng ,tuy vậy ,cũng thường hỏi thăm nhau như bạn bè.Chia tay T năm nay đã hơn 3 năm.Tình yêu với em chắc mãi mãi không bao giờ phai nhạt.Khi tôi đọc bài của chủ thớt,chuyện xưa lại hiện về ,tôi lại khóc...Đàn ông gì mà ko kim đc tc của mình.
Co thi e moi hoi chu, dinh lam giau tu cay do, neu ban k dc thi de cho ca ho uong, k bo ngang thi bo doc hihi
Làm thế nào 2 người có thể yêu xa lâu đến vậy ạ???? @@ Chỉ em với anh ơi :3
PS: Sau này rảnh tôi sẽ cố gắng viết tiếp tuổi thơ dữ dội của tôi, từ lúc tôi mới sinh ra cho đến năm học cấp 3, mọi chuyện tôi vẫn nhớ như in, và với những câu chuyện của mẹ tôi kể, cũng rất là thú vị, nhất là đối với các bạn ở Thành Phố.
Hơi buồn vì kết thúc câu chuyện hơi nhanh, ngắn gọn, tóm lược. Minh đã mong khi về nhà bạn sẽ kể về cuộc sống của gia đình bạn, bạn sẽ có tình cảm với vài cô gái, rồi cũng được bố mẹ gợi ý mai mối vài cô - và các câu chuyện khác lại bắt đầu, rắc rối hơn vì còn có gia đình bên cạnh.Mình hơi băn khoăn vì bạn sinh năm 86 thì giờ mới 29 thôi mà sao nói cái kết như thế bạn đã 60 và về hưu rồi, k còn gì để phấn đấu, để cố gắng nữa vậy? Một người nhanh nhẹn, thông minh, thích ứng nhanh như bạn thì sao phải dừng lại, nếu net ở nhà k còn làm ăn được thì chuyển sang kinh doanh cái khác hoặc lại xuống phố, dừng lại bây giờ sớm quá!
A ơi có e đòi xin sdt và ảnh anh
Đọc xong chuyện của a . Thấy thik a rồi a ơi. E cungx o gia lai nè. Nhưng ở pleiku
http://www.webtretho.com/forum/f186/cau-chuyen-tinh-toi-2079892/