Bạn ơi đèn soi cốp để làm gì hả bạn? Mình cũng đang nghiên cứu Em này nhưng không hiểu cần đèn soi cốp làm gì. Bạn bớt chút thời gian giải thích cho mình nhé. Cám ơn bạn nhiều.
Tôi đã từng yêu suốt 6 năm thời con gái. Đó là mối tình đầu ngọt ngào, dù sau đó có nhiều mâu thuẫn phải chia tay nhau nhưng dư vị của nó vẫn còn lại đến bây giờ. Chính vì thế, tôi khao khát lắm, thèm thuồng lắm, cái tình yêu bình dị như những đôi trai khác. Có âu yếm, có nhớ nhung, có giận hờn, nhìn thấy nhau là khao khát nhau, kể về nhau với niềm vui lấp lánh trong mắt.. Chứ không phải là kiểu tình bạn quá tay này.Tôi ước một lần chúng tôi gặp nhau ở một nơi riêng tư, cậu sẽ nhào đến ôm lấy tôi, ghì chặt, hôn tôi ngấu nghiến. Chứ không phải là ngồi với nhau cả buổi chỉ có hai đứa mà luyên thuyên hết chuyện này chuyện kia rồi quờ tay sang ôm một cái, hít hà vào tóc rồi bảo: cô gái tặng anh lọ nước hoa này đúng là có một khứu giác rất tuyệt.Tôi ước một lần nào đó cậu gọi điện cho tôi và nói "anh gọi cho em chỉ vì muốn nghe giọng em nói", chứ không phải là: “hôm nay kết thúc được 4 cái báo cáo là ngon rồi. Bên em liệu có kết thúc job này vào cuối tháng không? Xong thì đi chơi nhé, ra biển mùa này thú vị phết”Tôi ước một lần cậu nhắn tin cho tôi: "Nhớ em kinh khủng", chứ không phải: "anh đang ngồi uống gói cafe em mua, trông thế mà cũng biết chọn cafe đấy"Tôi ước một lần, đọc được tin nhắn của đàn ông gửi vào điện thoại của tôi, cậu sẽ khó chịu và mỉa mai: nhiều người hâm mộ nhỉ? chứ không phải là nhe nhởn cười: Đồng chí này mà làm được như tin nhắn thì cũng đáng để lấy làm chồng đấy.Tôi ước sau những giây phút mặn nồng, cậu sẽ thì thầm vào tai tôi: em thật tuyệt, em làm anh phát điên lên. Chứ không phải là nằm im một lúc với vẻ rất thỏa mãn và rồi: đi tắm đi, anh đưa em về.Tôi ước gì cậu tặng tôi một giải ruy băng buộc tóc rẻ tiền thôi và bảo: anh nhìn thấy cái này và nghĩ nó sẽ hợp với mái tóc suông dài của em. Chứ không phải là lọ nước hoa đắt tiền, là của cô gái nào đó tặng anh không dùng được.Tôi ước, nhiều lắm.Tất nhiên tôi cũng đã yêu cậu vì những gì thuộc về cậu. Vì cậu có một cái đầu process công việc một cách đáng phục, vì cách cậu cãi nhau và giảng hòa với tôi nhưng không làm ai thua cả, vì cách cậu phó mặc mọi thứ cho tôi quyết định, vì những suy tư phức tạp và hâm dở của cậu, vì tình yêu thầm lặng với bố mẹ cậu, vì cậu luôn ở bên tôi bằng nhiều cách khác nhau, vì cậu cao lớn, vì cái mũi cậu rất thẳng, vì cách cậu làm cho tôi biết mình vẫn còn là đàn bà... Chính vì tôi là đàn bà nên tôi vẫn cần được yêu như đàn bà. Lẽ nào cậu thông minh như thế lại không hiểu điều này???
các chị nào có ý định mở spa, hoặc muốn hùn vốn để mở mình off 1 ngày gặp nhau trao đổi nhỉ........mình nghĩ, nhiều người cùng làm thì trụ được lâu đấy
Không phải chị mù quáng, nhưng chị thực sự tin vào tình yêu của anh ấy ( Còn lý do tại sao tin thì dài lắm ) .Nếu không có đứa con, chị đã ly dị mà không có một chút hối hận . Nhưng chị quay lại vì con, và sẽ cho ox một cơ hội nữa, nếu anh ấy không thay đổi thì chị sẽ quyết định vì bản thân mình :). Chị đã từng cố thử yêu lại chồng, nhưng thực sự không thể . Nhưng giờ chị quyết định quay lại chỉ vì đứa con Một lần nữa cám ơn em samoai
Lần thứ hai to tiếng, anh sẵn lòng đuổi tôi ra khỏi nhà và không cho tôi mang con theo.Tôi sợ hãi ôm con vào lòng, thương con quá...Một lần nữa anh muốn chỉ cho tôi hiểu rằng, đây là nhà của bố mẹ anh, nhà của anh, và tôi chẳng là gì trong cái nhà ấy cả, có chăng chỉ là mẹ của con trai tôi thôi...Tôi uất ức đến nghẹn lòng, mình không phụ thuộc vào họ, vậy tại sao tôi phải nén mình cho người ta chà đạp vậy chứ?Nhưng...Tôi sợ. Noi sợ này cứ đau đáu trong tâm can tôi , từ khi tôi sinh con.Tôi sợ rằng khi có chuyện không hay xảy ra, gia đình chồng tôi, tôi sợ chồng tôi sẽ không cho tôi mang con tôi đi, vi cháu là con trai va cháu đích tôn của họ...sẽ không bao giờ họ đồng ý xa cháu...Họ đã nói bằng lới với tôi điều này.Tôi nghĩ đến chuyện ly hôn, và quyết định ly hôn. Nhưng tôi lại sợ...Tôi sợ không có ai ủng hộ mình, không có ai bên mình để vững lòng mà chiến đấu...Tôi sợ tôi không được ở bên con tôi nữa, tôi sợ không được ở gần con, chăm sóc con nữa...Tôi biết con dưới 3 tuổi sẽ được tòa cho ở với mẹ, khi mẹ chứng minh được điều kiện cư trú, và kinh tế.Nhưng rồi tôi lại sợ, họ giữ hồ sơ xin ly hôn của tôi vì lý do này khác (...) để đợi cho con tôi lớn hơn 3 tuổi, để xử tôi không còn được nuôi con nữa.Những nỗi sợ hãi cứ chen chúc, ám ảnh tôi.Làm ơn, hãy cho tôi những lời tư vấn, để tôi vững tin rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra...Tôi có công việc ổn định, thu nhập 8 triệu đồng/ tháng, có ăn học, không tệ nạn hay tiền án,tiền sự gì....Đó đã là điều kiện ưu tiên để tôi được nuôi con không ( dù con tôi lớn hơn 3 tuổi ) ?Các anh, chị giúp tôi với... Tôi như đang rơi vào hố sâu với tình trạng tâm lý không vững vàng vì nỗi sợ mất con... Tôi thương con nhiều lắm...nhiều như tất cả những bà mẹ đã sinh ra và nuôi con mình khôn lớn!
Không ở nhà chồng thì bạn đi làm ai trông em bé?Một năm bé ốm đau lặt vặt khoảng chục lần, mẹ có nghỉ làm trông con được không?Mình không care chuyện bạn sống thế nào để cả nhà chồng lẫn chồng ghét, vấn đề là, một bà mẹ yếu đuối như thế, sợ hãi đủ thứ, và toàn nỗi sợ mang tên “phong kiến”, có nên nuôi dạy con một mình? Sống chỉ với mẹ thôi, đó là điều tốt nhất cho bé trai 3 tuổi ư?
Chuyện của ngày hôm qua.Chiều 16:30, đồng nghiệp báo là mọi người đợi mình ở ... để chia tay mình. Ko thể từ chối nên đánh bạo mình gọi chồng: mong một sự đồng ý nơi anh. Và quả thật anh chỉ hỏi mình đi đâu và đồng ý là sẽ về ngay.Ăn uống xong, đi tiếp cafe.Về đến nhà cũng gần 8 PM. Dựng xe bên ngoài rồi bước vào nhà. Chồng đang xem tivi, các nhóc con về ngoại. Ko hiểu chồng đi ra ngoài về muộn thì tâm trạng thế nào, chứ Béo thì cảm thấy ray rức quá.Lúc sáng Béo vừa tịch thu của chồng hơn 1 triệu. Hic. Lấy lý do là đóng tiền học cho con. (Xưa h thì tự đóng).Chồng hỏi, Vợ trả lời: Mọi người đãi em hiệp ăn uống đầu, còn cafe thì em mời lại. Chồng: Vậy là lấy tiền của anh hồi sáng đi mời hả?Vợ: Hả (trợn cái đôi mắt lên). Tiền nào là tiền của anh nhỉ? (Giọng cực kỳ nghiêm trang). Đến anh cũng là của em nốt chứ đừng bảo là tiền nhá. Béo cười phá lên.Chồng kéo vợ ngã nhào vào lòng. Chiến tranh kết thúc. Một hiệp định được ký kết. Trong đó ghi rõ điều khoảng rằng chi tiêu các khoảng sẽ do chồng chủ chi. Tiền của vợ để dành trả nợ. Chưa biết ngày mai sẽ như thế nào, bao nhiêu điều vẫn còn là một câu hỏi.
Lắp đèn soi cốp để nếu có mở cốp lấy đồ ở chổ ko có dèn thì mình còn thấy đường mà lấy đó mẹ nó ạ.
Minh cũng định mua em này mà ko biết giá cả nay thế nào? chổ nào bán giá tốt nhất các mẹ mách cho mình với mình ở TP.HCM nhé. Thanks các mẹ nhiều.