JK có tuổi thơ khá traumatic nhé chị VN, nên để thay đổi cũng khó hơn ng trung bình đấy.
chồng em bảo: nếu ko có tình cảm với em, sao anh có thể sống được với emý nghĩ của em là: vậy anh chứng minh đi
Các chị ôi, các chị đang hiểu cái cành cây thấp của thánh Tũn kiểu j vậy? Các con chim ngốc sẽ chỉ đậu ở cành cây thấp thôi, và cây mới dc phủ kín bởi các loài trym. Và chấp nhận đời là vậy!!!
Con khóc là con không vui. Lý do tại sao không vui không phải là chuyện của mẹ. Mẹ chỉ cần biết con không vui, công nhận không vui rồi để con tìm hiểu giải bày tại sao theo nó nghĩ. Sau đó thì nó tự propose cái cách giải quyết của sự không vui của nó. Problem solved.
Chị lạc quan hơn Har. Ai cũng có thể thay đổi, bất kể tuổi tác, tư duy, trình độ, xuất phác. Nhưng mỗi người thấm, thông và thoáng một cách khác nhau. (Cũng y như concept mình để con phát triển tự do đó thôi). Nhiều khi cần break down concepts thật nhỏ thì mới “luyện” mình được. Tất cả phản ứng bản năng đều có mind và muscle memory. Đôi khi cần tập để đổi cái mêmory này như tập thể dục vậy thôi. Chứ cảm với hứng không nhiều khi không đủ.
Cuốn Self-Compassion của Mossvale giới thiệu hình như có bài tập thì phải. Đọc tóm tắc thì gây được cảm hứng. Nhưng muốn đổi tư duy thì phải phân ra từng bước nhỏ để rèn. Mossvale chịu khó đóng góp tiếp. Lâu rồi mới có làn gió mới.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của VeNguon14