Em tốt nghiệp ra trường là lấy chồng và có con luôn, giờ bé đã được hơn 8 tháng rùi mà em vẫn chưa có việc làm. Chồng em thì chưa kiếm được nhiều tiền, hàng tháng chỉ đủ cho anh chi tiêu thôi nên túng quẫn lắm. Giờ thằng cu nó cũng cứng cáp rồi mà cứ quanh quẩn ở nhà với mẹ chồng thì em chết mất. Em chính là người trong bài "ngày mai là ky niệm 1 năm ngày cưới nhưng...". Mà mức độ em bị tra tấn về tinh thần càng ngày càng lên cao. Lúc chưa cưới thì nhà chồng em hứa sẽ xin việc làm cho em nhưng giờ chẳng thấy đâu chỉ thấy nói này nọ là em ăn bám rồi coi em như osin trong nhà và sao không thấy ông bà ngoại xin việc, bla bla.... Em thực sự ao ước được đi làm lắm rồi nhưng sao số em hẩm hiu lắm. Chẳng tìm được công ty nào hay vị trí nào phù hợp mà nộp đơn cả. Em hy vọng các mẹ tư vấn giúp em với, chỉ cần 1 công việc theo giờ hành chính và lương khoảng 4tr trở lên là em có lối thoát cho cuộc sống hiện tại rồi. Em cần lắm những sự giúp đỡ của các mẹ.
CV của em qua loa là thế này để các mẹ tư vấn giúp em nhé!
Tốt nghiệp đại học Thương Mại ngành: Quản trị kinh doanh chuyên ngành: Thương mại quốc tế
Hiện đang học cao học ngành quản trị kinh doanh ạ
em cũng có đủ chứng chỉ tin học và ngoại ngữ
xin được giới thiệu thêm 1 chút để pr bản thân: em cũng từng là cán bộ đoàn, hội ở trường đại học. Được kết nạp Đảng trong sinh viên và 1 số bằng khen liên quan.
Xin được các mẹ tư vấn dù không phải là 1 công việc để làm lâu dài mà công việc trước mắt thôi cũng được. Miễn là em đủ 3tr để trả cho mẹ chồng em công chăm cháu thì việc gì em cũng làm. hix hix...
Dường như ta đã....
Trong cuộc sống bộn bề lo toan và tính toán.
Dường như ta đã để tâm hồn chai sạn: Không mộng mơ, không lãng mạn, không nồng nàn. Mọi việc xảy ra hàng ngày như một chương trình đã được định sẵn. Cứ thế mà trôi.
Dường như ta đã bỏ bê cơ thể mình: Giật mình thảng thốt qua gương: Đâu rồi cô gái có chiếc răng khểnh, luôn vui vẻ, lạc quan (Vẫn cười tươi dù trong lòng muốn khóc), mái tóc mượt khiến người thương thích vuốt, khiến nhiều người phải mê. Mệt mỏi, hay stress và thiếu sức sống.
Dường như ta đã thu hẹp mình vào trong vỏ ốc: Các mối quan hệ, ngoại giao, bạn bè. Năm lần bảy lượt với lý do ...lãng xẹt: Con nhỏ. Để rồi thưa thớt, rồi vắng bóng dần. Đâu rồi những buổi liên hoan mình là một thành phần không thể thiếu. Cô gái sôi động, mạnh mẽ và tự tin... Đâu rồi?
Dường như ta đã rũ bỏ ước mơ ham muốn của bản thân: Sống để tồn tại, để thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng và cao cả. Sở thích đọc sách, đan lát, may vá, đi chơi xa. Không còn mơ tưởng được nữa. Vả lại, thời gian đâu??? .............
Dường như ta đã lãng quên chính mình!!!