Thứ Năm, 09/07/2009 - 5:29 PM Tiếng Anh - ngôn ngữ đã chắp cánh cho sự nghiệp đời tôi Ngay sau khi làm những công việc có liên quan đến tiếng Anh, tôi thấy vốn ngoại ngữ của mình còn nhiều hạn chế. Thế là tôi quyết tâm ôn lại tiếng Anh, nói chính xác, gần như phải học lại từ đầu. Tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội, Khoa Ngoại ngữ, Ban Anh văn, vào đầu những năm 60 của thế kỉ trước và được phân công về công tác tại một bộ đối ngoại.
Tôi thật may mắn vì trong công việc hàng ngày, tôi đều sử dụng nhiều tiếng Anh. Những ngày đầu tiên làm, tôi được phân công đi dịch cho những đoàn nhỏ gồm một, hai khách nước ngoài, hoặc viết những thư từ giao dịch đơn giản bằng tiếng Anh.
Ngay sau khi làm những công việc có liên quan đến tiếng Anh, tôi thấy vốn ngoại ngữ của mình còn nhiều hạn chế. Ngoài những câu thông thường giao dịch hàng ngày tôi bật ra rất nhanh, còn nói chung thì tôi phải học nhiều hơn nữa Thế là tôi quyết tâm ôn lại tiếng Anh, nói chính xác, gần như phải học lại từ đầu. Để chuẩn bị trước cho các buổi dịch, tôi học thuộc lòng như máy một số câu khi thường gặp tiếp khách. Các câu, từ, quá dài khó đọc thì tôi suốt ngày lẩm bẩm học. Chắc người ngoài khi nhìn tôi lúc đó họ sẽ bảo là “thần kinh”. Tôi học qua công việc hàng ngày, qua những sách báo tạp chí bằng tiếng Anh, nhất là qua những anh đã đi trước. Tôi nhớ có bạn cùng cơ quan tốt nghiệp trường Đại học Bách khoa, một số mặt tiếng Anh của bạn ấy còn hơn tôi, tôi cũng chẳng ngần ngại hoặc tự ái mà không học bạn. Các cụ xưa đã dạy: Học thày không tày học bạn mà. Đồng thời, tôi tham gia dạy tiếng Anh ở cơ quan. Dù đó là dạy lớp sơ cấp, tôi cũng thấy ngay những lỗ hổng kiến thức của mình. Với suy nghĩ đó, tôi còn tham gia dạy tiếng Anh ở một số trung tâm ngoại ngữ buổi tối hoặc dạy ở nhà. Như vậy tôi đã học tiếng Anh qua chính việc dạy học. Thật đúng là “dạy người cũng chính là dạy mình”. Sau một thời gian, tiếng Anh tôi xem chừng đã tiến bộ phần nào và chắc cơ quan cũng thấy cố gắng của bản thân tôi nên cho tôi đi học một lớp tập trung 18 tháng về “Nâng cao kĩ năng soạn thảo các văn bản pháp lí bằng tiếng Anh”. Sau đó, tôi được vài lần cử đi công tác nước ngoài, mỗi lần 2-3 tháng, với nhiệm vụ làm phiên dich cho đoàn đi. Cũng khoảng 2-3 năm sau, tôi lại được đi công tác dài hạn ở nước ngoài, thời gian trên 3 năm. Thật đúng là thời cơ vàng cho việc học tiếng Anh của tôi: Tôi học thêm được khá nhiều trong những năm tháng sống ở nước ngoài. Khi về nước, tôi được làm thư kí cho một dự án do UNDP Hanoi tài trợ Việt Nam. Do tính chất công việc, tôi phải thường xuyên sang cơ quan Liên Hợp Quốc này làm việc, dù biết rằng đó là những “công việc điếu đóm”. Các báo cáo về công việc của dự án tôi phải thảo bằng tiếng Anh. Những lần đi làm việc với “Tây” có nhiều quốc tịch khác nhau, làm tôi quen với các loại tiếng Anh. Vì vậy, tiếng Anh của tôi cũng được nâng cao rõ rệt. Để cố gắng hoàn thiện thêm, tôi tham gia dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh cho một số tạp chí, báo viết và báo hình. Những bài đã dịch, tôi lưu lại để sau khi báo chí, tạp chí đó đã được “Tây” hiệu đính, tôi đối chiếu với bản dịch trước của mình. Đây cũng là lúc tôi học được rất nhiều. Đầu những năm 90, khi nhiều khách du lịch bắt đầu vào Việt Nam, tôi tranh thủ sắp xếp thời gian làm hướng dẫn du lịch. Tôi nhớ mãi một kỉ niệm khó quên trong cuộc đời làm du lịch nghiệp dư của tôi. Đó là vào tháng 9/1993, một công ty du lịch Hà Nội đón khoảng 300 khách du lịch Mỹ bằng đường biển từ Hải Phòng lên thăm Hà Nội. Tôi phụ trách một xe khoảng 30 khách trong đó có bà trưởng đoàn (tour leader). Trên đường lên Hà Nội, tôi giới thiệu với khách về đất nước và con người Việt Nam ở những vùng khách đã qua. Khách hỏi khá nhiều, nhất là về Luật Đầu tư, về chính sách mở cửa của Việt Nam. Tôi trả lời trôi chảy vì đó là những kiến thức cơ bản tôi đã tích luỹ được trong cuộc sống và trong công tác đối ngoại hàng ngày. Buổi chiều về Hải Phòng, theo yêu cầu của bà trưởng đoàn, tôi phải chuyển sang xe khác để giới thiệu lại cho nhóm khác những gì tôi đã nói buổi sáng. Tuy rất mệt nhưng thật sung sướng và xúc động khi tôi được khách hoan hô nhiều lần. (Với “nghề” du lịch, hiện nay tôi cũng được cấp Thẻ Hướng dẫn Du lịch loại 1). Trong năm 1993, tôi có một lần dịch đuổi cho hội thảo quốc tế, với nhiều quan chức của Bộ, của các tổ chức quốc tế như UNDP Hanoi, đại diện của trường Đại học Kinh tế Quốc dân, Bộ Nội vụ (hiện nay tức là Bộ Công an ) về đề tài phát triển du lịch Việt Nam trong giai đoạn mới. Tôi được phân công dich đuổi từ Việt sang Anh. Lần đầu tiên, ngồi trong ca bin dịch đuổi, quả là căng thẳng và hồi hộp xen lẫn cảm giác sung sướng. Thật ra, dịch từ Việt sang Anh, cả nói và viết, vốn là sở trường của tôi, nên tôi không lúng túng lắm. Sau buổi hội thảo không thấy tiếng chê, mà ngựợc lại có một số lời khen động viên khuyến khích. Cũng trong năm 1993, một bước ngoặt trong công tác đã đến với tôi: thưc hiện chủ trương giảm nhẹ biên chế, tôi “đành phải về hưu non” ở tuổi dưới 55, và “phải” chuyển sang một bộ đối ngoại khác làm hợp đồng dài hạn đến tận tháng 10/2000. Hầu như quanh năm ngày tháng tôi “phải” làm việc với “Tây” từ Anh, Mỹ, Australia, Nhật, và được đến các miền của Tổ quốc thân yêu. Thật tình, tôi lại càng biết ơn cơ quan mới của tôi đã chấp cánh cho tôi bay xa và bay cao hơn nữa trong sự nghiệp tiếng Anh. Sau mấy chục năm vật lộn với ngôn ngữ này, lúc thì học từ các thày ở các lớp tập trung nâng cao, hoặc học ở trường đời, khi thì đi dạy người để chính người lại dạy mình, hay khi thì giao dich với các bạn nước ngoài thuộc nhiều quốc tịch khác nhau, tôi thấy cái “vốn” của mình về ngoại ngữ này thôi thì tạm đủ dùng (workable). Còn các học trò tiếng Anh thân mến của tôi, nhiều em cũng đã “cất cách” trong cuộc đời. Các em học tại các trường đại học và trung học ở Mỹ và Nhật, hoặc định cư ở Canada. Đặc biệt, có em còn khoe với tôi là đã được ông “thủ trưởng” Tây khen tiếng Anh nói chuẩn và em đã được chuyển sang một vị trí công tác tốt hơn nhiều so với trước. Thật ra, học trò tôi chỉ cần nhớ kĩ đến một số “thủ thuật” tôi đã dạy là các em có thể nói được khá tiếng Anh rồi. Đó là trường hợp của em H., 30 tuổi, (năm 1991), chưa hề học tiếng Anh bao giờ. Em chỉ học tôi đúng một tháng rưỡi (12 buổi học) và vào TPHCM để kịp dự phỏng vấn trước khi định cư ở Canada theo “Chương trình ra đi có trật tự” ODP (Orderly Departure Programme). H. đã “qua mặt” các “Tây” phỏng vấn với “thủ thuật” hết sức đơn giản! H. cận trọng đến các khâu phát âm nhất là, các phụ âm như “t”, “c”, “p”, “j”,”ch”, “sh”, trọng âm và ngữ điệu. Về hình thái yếu, mạnh (xin được tạm dich từ chữ “weak forms and strong forms” của tiếng Anh), khi hình thái yếu, thì H. phát âm ra âm khác, khi mạnh thì ra âm khác (có rất nhiều từ, như từ “can” và “have”). Một điều tôi tâm đắc nhất là nếu tôi học một, thì phải hành năm, hành mười, hoặc hơn nữa. Đây chính là giai đoạn lượng đổi thành chất, để cây ra hoa kết trái trong học tập tiếng Anh. Thực tình, nhiều lúc tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ lại về những phấn đấu nỗ lực liên tục đã qua vì hai chữ tiếng Anh thân yêu, cái nghiệp ngôn ngữ mà đời tôi theo đuổi. Tôi chợt thầm nghĩ có bông hoa hồng đẹp nào chỉ trồng được trong ngày một ngày hai. Hay cách nói của người phương Tây: “Thành Rôm không thể xây trong một ngày”. Phải chăng đó chính là chữ “TÂM” trong học ngoại ngữ? Theo Nguyễn Thành Tâm Tạp chí ngôn ngữ Hà Nội
Ấy ấy, nói chán thì dịch chán là đúng chứ. Ai lại dịch cho bác nông dân mà cứ nói như giáo sư bao giờ. Các bác phải xem xét lại tư duy dịch đi. Các bác mà nói chuyện nhiều với mấy em hoa hậu và người mẫu à, chán chả thèm dịch nữa chứ.
Tớ thèm ăn cái bánh bột gạo của Nhật ý: ở đâu cũng cố mua mang về ăn, ngọt mà vẫn khoái nhé.
Trước tớ có vào Nhật vì lỡ máy bay, được đi vào vùng biên giới một tí mà thấy ngăn nắp sạch sẽ ghê...Tớ cũng làm việc với dân Nhật nhiều - treat nhân viên rất nghiêm túc, giờ giấc cứ đúng giờ là okie...hay tổ chức ăn uống cho cả cơ quan rõ vui...Nhiều kỷ niệm làm việc với họ vui phết!
Mệt nhỉ! Tự nhiên phải bầu bán (mất cả bình đẳng). Mình thấy Titymum làm hội trưởng luôn đi. Mình cảm ơn các bạn đề cử dưng mà dạo này rất hiếm hoi mới vào được hội. Đi làm về mệt, 9h hơn là không thể mở mắt ra được rồi.
Cập nhật thông tin giá cả thị trường cho mọi người tham khảo nhé: chị Yến Lan giá đi dịch là 1200 đô/1ngày. Dưng mà mọi người vẫn khoái chị ấy dịch vì cái tiếng tăm đẳng cấp của chị ấy. Thế nên bác nào muốn dịch cabin kiếm tiền cao thì đừng nhận giá bèo quá mà mất giá nhé.
Hôm nọ trao đổi với 1 bác phiên dịch đào tạo ra mấy thầy cô giáo dạy phiên dịch cabin ở trường Ngoại giao bây giờ: bác ấy bảo kinh nghiệm là đọc nhiều, dịch nhiều. Mình nghe thấy đơn giản quá nhỉ! Cái chính là khổ luyện, nhưng có rất nhiều lúc khi mình tự luyện thì lại luyện sai mất. Bảo bác ấy viết kinh nghiệm ra thì bác ấy ngại, bảo là lúc nào già đã (khổ, mà bác ấy còn trẻ lắm, bao giờ mới được đọc).
Tonight is the night.
Mình rất thích cách học hỏi của bạn. Bạn không dấu dốt và không sợ sai là được rồi. Bạn làm mình nhớ ngày đầu tiên đi học dịch thầy Tuấn ở Hàng Đậu, mình cũng bắt đầu từ những câu dịch sơ đẳng nhất. Trải qua bao nhiêu thời gian, mình vẫn cảm thấy còn cần phải học rất nhiều. Có lẽ vì người đầu tiên mình học dịch là 1 người quá uyên bác và đợt đó mình học cùng học sinh chuyên Ams trong khi không có 1 quyển từ điển nào để học (chứ đừng nói hồi đó không hề có internet nhé ) nên áp lực học cùng các bạn quá giỏi rất đè nặng lên mình, nhiều lúc cảm giác không dám học nữa vì chẳng có ai để hỏi cả. Nhưng điều quan trọng mình nghĩ là họ đã bắt đầu trước và có nhiều phương tiện học thì không có nghĩa là mình không thể theo kịp và vượt lên. Có điều, để vượt lên thì phải nỗ lực nhiều hơn.
Mình nghĩ ở đây mọi người giúp nhau không phải chỉ là giúp những người giỏi mà giúp cả những bạn còn bỡ ngỡ như bạn, miễn là chúng ta yêu tiếng Anh và muốn học nó. Sau này mình cũng làm cùng với 1 số bạn học trường Ams chuyên Anh. Mình ko còn cảm thấy kém cạnh họ nữa.
Mình nghĩ để luyện trí nhớ và từ vựng có phương pháp rất hay trong quyển sách của Tony Buzan và Adam Khoo. Mình mới đọc thấy rất hay. Bạn thử luyện từ vựng theo cách ấy xem sao. Khi dịch thì cái quan trọng nhất là có tâm, cái tâm dịch trong sáng mới giúp mình dịch đúng và hay được. Bạn phải sửa đi sửa lại từng câu cho thật chỉnh hãy bắt đầu 1 câu mới. Và thử xem có bao nhiêu cách diễn đạt 1 ý để cho nó hay hơn.
Chúc bạn cố gắng và không nản chí.
Đợt trước mình có đấy nhưng mất điện thoại. Mai mình hỏi hộ cho. Cô Lan này người thì bé ơi là bé nhưng dịch rất hay và chuẩn (dịch bất kỳ cái gì cũng chơi hết). Trước là giáo viên của trường ĐH ngoại ngữ hà nội (nay là đại học Hà nội) giờ chỉ đi dịch thôi. Mình có 1 cậu bạn dịch cabin nói chuyện rằng: các cậu ấy nhận 300 đô/1ngày/1người thì giá của cô ấy là 100 đô/1tiếng đấy. Nó gọi là "phá giá", hihi. Giá quá đắt. Nếu dịch mà không quá khó thì không nên thuê cô ấy. Dịch cabin 1 ngày thường phải có 2 đồng chí thay nhau dịch. 1 ngày 2 buổi mất đứt đi 600 đô nhỉ.
http://dantri.com.vn/c133/s133-336203/tieng-anh-ngon-ngu-da-chap-canh-cho-su-nghiep-doi-toi.htm. Mình đoán đây là thấy Tâm dạy dịch cho mình ở Điện Biên Phủ. Không biết có đúng không vì mình quên mất họ của thầy.
Thứ Năm, 09/07/2009 - 5:29 PM
Tiếng Anh - ngôn ngữ đã chắp cánh cho sự nghiệp đời tôi
Ngay sau khi làm những công việc có liên quan đến tiếng Anh, tôi thấy vốn ngoại ngữ của mình còn nhiều hạn chế. Thế là tôi quyết tâm ôn lại tiếng Anh, nói chính xác, gần như phải học lại từ đầu.
Tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội, Khoa Ngoại ngữ, Ban Anh văn, vào đầu những năm 60 của thế kỉ trước và được phân công về công tác tại một bộ đối ngoại.
Tôi thật may mắn vì trong công việc hàng ngày, tôi đều sử dụng nhiều tiếng Anh. Những ngày đầu tiên làm, tôi được phân công đi dịch cho những đoàn nhỏ gồm một, hai khách nước ngoài, hoặc viết những thư từ giao dịch đơn giản bằng tiếng Anh.
Ngay sau khi làm những công việc có liên quan đến tiếng Anh, tôi thấy vốn ngoại ngữ của mình còn nhiều hạn chế. Ngoài những câu thông thường giao dịch hàng ngày tôi bật ra rất nhanh, còn nói chung thì tôi phải học nhiều hơn nữa Thế là tôi quyết tâm ôn lại tiếng Anh, nói chính xác, gần như phải học lại từ đầu.
Để chuẩn bị trước cho các buổi dịch, tôi học thuộc lòng như máy một số câu khi thường gặp tiếp khách. Các câu, từ, quá dài khó đọc thì tôi suốt ngày lẩm bẩm học. Chắc người ngoài khi nhìn tôi lúc đó họ sẽ bảo là “thần kinh”.
Tôi học qua công việc hàng ngày, qua những sách báo tạp chí bằng tiếng Anh, nhất là qua những anh đã đi trước. Tôi nhớ có bạn cùng cơ quan tốt nghiệp trường Đại học Bách khoa, một số mặt tiếng Anh của bạn ấy còn hơn tôi, tôi cũng chẳng ngần ngại hoặc tự ái mà không học bạn. Các cụ xưa đã dạy: Học thày không tày học bạn mà. Đồng thời, tôi tham gia dạy tiếng Anh ở cơ quan. Dù đó là dạy lớp sơ cấp, tôi cũng thấy ngay những lỗ hổng kiến thức của mình. Với suy nghĩ đó, tôi còn tham gia dạy tiếng Anh ở một số trung tâm ngoại ngữ buổi tối hoặc dạy ở nhà. Như vậy tôi đã học tiếng Anh qua chính việc dạy học. Thật đúng là “dạy người cũng chính là dạy mình”.
Sau một thời gian, tiếng Anh tôi xem chừng đã tiến bộ phần nào và chắc cơ quan cũng thấy cố gắng của bản thân tôi nên cho tôi đi học một lớp tập trung 18 tháng về “Nâng cao kĩ năng soạn thảo các văn bản pháp lí bằng tiếng Anh”.
Sau đó, tôi được vài lần cử đi công tác nước ngoài, mỗi lần 2-3 tháng, với nhiệm vụ làm phiên dich cho đoàn đi. Cũng khoảng 2-3 năm sau, tôi lại được đi công tác dài hạn ở nước ngoài, thời gian trên 3 năm. Thật đúng là thời cơ vàng cho việc học tiếng Anh của tôi: Tôi học thêm được khá nhiều trong những năm tháng sống ở nước ngoài.
Khi về nước, tôi được làm thư kí cho một dự án do UNDP Hanoi tài trợ Việt Nam. Do tính chất công việc, tôi phải thường xuyên sang cơ quan Liên Hợp Quốc này làm việc, dù biết rằng đó là những “công việc điếu đóm”. Các báo cáo về công việc của dự án tôi phải thảo bằng tiếng Anh. Những lần đi làm việc với “Tây” có nhiều quốc tịch khác nhau, làm tôi quen với các loại tiếng Anh. Vì vậy, tiếng Anh của tôi cũng được nâng cao rõ rệt.
Để cố gắng hoàn thiện thêm, tôi tham gia dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh cho một số tạp chí, báo viết và báo hình. Những bài đã dịch, tôi lưu lại để sau khi báo chí, tạp chí đó đã được “Tây” hiệu đính, tôi đối chiếu với bản dịch trước của mình. Đây cũng là lúc tôi học được rất nhiều.
Đầu những năm 90, khi nhiều khách du lịch bắt đầu vào Việt Nam, tôi tranh thủ sắp xếp thời gian làm hướng dẫn du lịch. Tôi nhớ mãi một kỉ niệm khó quên trong cuộc đời làm du lịch nghiệp dư của tôi. Đó là vào tháng 9/1993, một công ty du lịch Hà Nội đón khoảng 300 khách du lịch Mỹ bằng đường biển từ Hải Phòng lên thăm Hà Nội. Tôi phụ trách một xe khoảng 30 khách trong đó có bà trưởng đoàn (tour leader). Trên đường lên Hà Nội, tôi giới thiệu với khách về đất nước và con người Việt Nam ở những vùng khách đã qua. Khách hỏi khá nhiều, nhất là về Luật Đầu tư, về chính sách mở cửa của Việt Nam. Tôi trả lời trôi chảy vì đó là những kiến thức cơ bản tôi đã tích luỹ được trong cuộc sống và trong công tác đối ngoại hàng ngày. Buổi chiều về Hải Phòng, theo yêu cầu của bà trưởng đoàn, tôi phải chuyển sang xe khác để giới thiệu lại cho nhóm khác những gì tôi đã nói buổi sáng. Tuy rất mệt nhưng thật sung sướng và xúc động khi tôi được khách hoan hô nhiều lần. (Với “nghề” du lịch, hiện nay tôi cũng được cấp Thẻ Hướng dẫn Du lịch loại 1).
Trong năm 1993, tôi có một lần dịch đuổi cho hội thảo quốc tế, với nhiều quan chức của Bộ, của các tổ chức quốc tế như UNDP Hanoi, đại diện của trường Đại học Kinh tế Quốc dân, Bộ Nội vụ (hiện nay tức là Bộ Công an ) về đề tài phát triển du lịch Việt Nam trong giai đoạn mới. Tôi được phân công dich đuổi từ Việt sang Anh. Lần đầu tiên, ngồi trong ca bin dịch đuổi, quả là căng thẳng và hồi hộp xen lẫn cảm giác sung sướng. Thật ra, dịch từ Việt sang Anh, cả nói và viết, vốn là sở trường của tôi, nên tôi không lúng túng lắm. Sau buổi hội thảo không thấy tiếng chê, mà ngựợc lại có một số lời khen động viên khuyến khích.
Cũng trong năm 1993, một bước ngoặt trong công tác đã đến với tôi: thưc hiện chủ trương giảm nhẹ biên chế, tôi “đành phải về hưu non” ở tuổi dưới 55, và “phải” chuyển sang một bộ đối ngoại khác làm hợp đồng dài hạn đến tận tháng 10/2000. Hầu như quanh năm ngày tháng tôi “phải” làm việc với “Tây” từ Anh, Mỹ, Australia, Nhật, và được đến các miền của Tổ quốc thân yêu. Thật tình, tôi lại càng biết ơn cơ quan mới của tôi đã chấp cánh cho tôi bay xa và bay cao hơn nữa trong sự nghiệp tiếng Anh.
Sau mấy chục năm vật lộn với ngôn ngữ này, lúc thì học từ các thày ở các lớp tập trung nâng cao, hoặc học ở trường đời, khi thì đi dạy người để chính người lại dạy mình, hay khi thì giao dich với các bạn nước ngoài thuộc nhiều quốc tịch khác nhau, tôi thấy cái “vốn” của mình về ngoại ngữ này thôi thì tạm đủ dùng (workable).
Còn các học trò tiếng Anh thân mến của tôi, nhiều em cũng đã “cất cách” trong cuộc đời. Các em học tại các trường đại học và trung học ở Mỹ và Nhật, hoặc định cư ở Canada. Đặc biệt, có em còn khoe với tôi là đã được ông “thủ trưởng” Tây khen tiếng Anh nói chuẩn và em đã được chuyển sang một vị trí công tác tốt hơn nhiều so với trước.
Thật ra, học trò tôi chỉ cần nhớ kĩ đến một số “thủ thuật” tôi đã dạy là các em có thể nói được khá tiếng Anh rồi. Đó là trường hợp của em H., 30 tuổi, (năm 1991), chưa hề học tiếng Anh bao giờ. Em chỉ học tôi đúng một tháng rưỡi (12 buổi học) và vào TPHCM để kịp dự phỏng vấn trước khi định cư ở Canada theo “Chương trình ra đi có trật tự” ODP (Orderly Departure Programme). H. đã “qua mặt” các “Tây” phỏng vấn với “thủ thuật” hết sức đơn giản! H. cận trọng đến các khâu phát âm nhất là, các phụ âm như “t”, “c”, “p”, “j”,”ch”, “sh”, trọng âm và ngữ điệu. Về hình thái yếu, mạnh (xin được tạm dich từ chữ “weak forms and strong forms” của tiếng Anh), khi hình thái yếu, thì H. phát âm ra âm khác, khi mạnh thì ra âm khác (có rất nhiều từ, như từ “can” và “have”).
Một điều tôi tâm đắc nhất là nếu tôi học một, thì phải hành năm, hành mười, hoặc hơn nữa. Đây chính là giai đoạn lượng đổi thành chất, để cây ra hoa kết trái trong học tập tiếng Anh. Thực tình, nhiều lúc tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ lại về những phấn đấu nỗ lực liên tục đã qua vì hai chữ tiếng Anh thân yêu, cái nghiệp ngôn ngữ mà đời tôi theo đuổi.
Tôi chợt thầm nghĩ có bông hoa hồng đẹp nào chỉ trồng được trong ngày một ngày hai. Hay cách nói của người phương Tây: “Thành Rôm không thể xây trong một ngày”.
Phải chăng đó chính là chữ “TÂM” trong học ngoại ngữ?
Theo Nguyễn Thành Tâm
Tạp chí ngôn ngữ Hà Nội
Em Cún à, vào trang web của Bộ có nhiều tài liệu CDM bằng tiếng Việt và Anh tham khảo xem sao. Đợt trước chị còn phải viết về CDM đấy. Mà Google translate dịch kỹ thuật lại tốt vì nó cứ từ đó mà ra nghĩa. Cũng là 1 cách tham khảo hay của Mai Cún để mọi người giảm tải việc dịch của mình, mà đi về chất lượng. Hôm nay được tặng một cuốn "Tiếng Việt có thể trở thành ngôn ngữ toàn cầu" của Ngàn Trùng Dương. Choáng!!!
Nhắn với ban tổ chức: thứ 7 này có việc gia đình không thể đi được. Hẹn mọi người dịp khác nhé. Cám ơn bạn ht gọi mình là lão làng - thực ra trước đây mình làm phiên dịch - sau chuyển ngành khác rồi - không lão gì nha. Mọi người ăn uống vui vẻ - nhớ post ảnh.
Các bác tổ chức ơi, lẩu băng chuyền ở 1A Tăng Bạt Hổ tớ ăn rồi. Ngồi ăn cũng hay nhưng mà ko nói chuyện được đâu. Ngoài ra nhớ đặt trước. Cuối tuần thì rất đông. HỌ bảo là phải đặt trước vài tuần đấy. Nếu mọi người vẫn thích ăn kiểu đó mà có thể nói chyện được hơn thì tớ thấy ở Kim Liên - đối diện chân gà Mỹ Miều chếch lên 1 chút về hướng Trường Y có 1 quán lẩu Kitchy mới mở đấy. Nói chung tớ ăn lẩu đó thấy cũng ổn, ăn no thoải mái, mỗi tội phải để ý kẻo bị khê nồi.
Tớ đây. Lâu lắm mới vào đây. Tối đi làm về cho con ngủ xong là mẹ cũng ngủ luôn nên ít khi lướt web. hôm nay dỗi chồng nên mới mò mẫm đây (hihi). Lâu không vào thấy bà con đã rủ nhau đi off được rồi. Vui quá. Tuần tới tớ chưa rõ lịch nên không dám đăng ký trước. Có gì đánh du kích nhé!
Em Cún dạo này lại vôi vữa công trường à?
Nói như Cordaid là chuyên gia nước ngoài chỉ hơn 1 ngàn đô thì cũng không hẳn. Bạn mình đang làm tiến sỹ, đi làm cho 1 công ty bên Mỹ về kinh tế, giá tư vấn là 400 đô 1 tiếng. Tính ra 1 ngày là 3,200 USD. Tất nhiên nó là giá Công ty charge giống trường hợp của M. nói. Chứ nhân viên ko được trả đến từng đó. Mà phiên dịch dù có trả giá cao nhưng có phải ngồi bắn 8 tiếng 1 ngày và ngày nào cũng làm đâu. Nên tính ra thu nhập khó mà đạt đến mức Cordaid tính. Nếu thế thì chẳng ai ở cái hội này còn than thân trách phận và đi làm nghề khác nữa nhỉ.
Đường link đây:
http://web.worldbank.org/WBSITE/EXTERNAL/COUNTRIES/EASTASIAPACIFICEXT/VIETNAMEXTN/0,,contentMDK:21135002~menuPK:3182242~pagePK:1497618~piPK:217854~theSitePK:387565,00.html
(trang này có cả scholarship của WB)
http://www.un.org.vn/index.php?option=com_content&task=blogcategory&id=0&Itemid=113
ngoài ra chịu khó vào các trang web của các đại sứ quán (Mỹ, Anh, Úc, Canada, NewZeland) đại khái là bọn nào nó nói tiếng Anh mà mình hiểu thì tìm việc ở đấy.
Trong đó cũng có những phần việc dự án mà họ bidding. Thích thì thi thoảng biddding làm cũng hay lắm.
Tớ cũng khát khao kiếm tiền lắm. Chứng khoán, vàng, bds, ngoại tệ đều lao vào nhưng chẳng có số. Tự nhiên có những công việc nó đến với mình cũng như là cơ may vậy nên ngoài nghề chính còn có nghề tay trái, nhàn thân hơn cái nghề dịch dọt. Thi thoảng nhớ nghề thì làm. Mà mình cũng nhiều nghề nên nghề dịch cũng chỉ là 1 nghề thôi. Thi thoảng còn tạo công ăn việc làm được cho 1 số người, hihi.
Thường dịch cho dự án bên UN hay WB hoặc NGO rate la 8 đô/420 từ. Dịch nói theo ngày là 120-200 USD/ 1 buổi; dịch cabin thì cao hơn khoảng 500 USD/ ngày. Nói chung rate thì như thế nhưng phải có mối cơ vì nhiều người làm và nhiều người làm cũng tàm tạm nên giá cứ down dần. Ai bảo đông dân số, hihi.
Trên đó có phần rotate đấy.
Vớ vỉn quá em Cún ơi, em cứ lấy giá 8 đô 1 trang mà nhân lên voi tỷ giá 18 thi cũng chỉ mới có 500 triệu thôi nhé.
Vụ hôm trước em chịu làm thì chị cũng khâm phục đấy. Dạo này chị lười dịch rồi, kiếm cái khác làm cho nó nhanh.