Tôi và anh Hùng nhau khi hai đứa còn đang đi học. Tình yêu kéo dài gần 5 năm những tưởng hai đứa sẽ thành vợ chồng. Đùng một cái bố mẹ anh vỡ nợ, cả nhà bỏ đi trong đêm để trốn. Tất nhiên là anh cũng đi ngay trong đêm ấy và chẳng một lời từ biệt với tôi. Tôi khóc như mưa. Thời gian đầu tôi vẫn tin thế nào anh cũng sẽ liên lạc về nhưng càng đợi càng biệt vô âm tín.


Một tháng sau có người loan tin về làng, cả gia đình anh khi trốn chạy đã bị chủ nợ bắt được, chẳng ai sống sót. Tôi ngất luôn khi nghe tin dữ ấy. Suốt một năm trời tôi thẩn thơ như người mất hồn vì thương nhớ người yêu.


Bố mẹ tôi nhìn con gái tiều tụy héo hon thì đau lòng lắm, ông bà bắt tôi phải quên anh đi và yêu người mới. Con gái có thì, không thể cứ ôm mãi cái bóng của người đã chết. Năm ấy tôi đã 26 tuổi rồi.


Một dạo có anh trên ở trên huyện về nhà họ hàng gần nhà tôi chơi và để ý đến tôi. Anh tên là Kiên. Sau đó anh có đến chơi vài lần nhưng thú thực tôi chẳng thiết yêu đương gì cả. Thấy vậy, bố tôi làm cứng: “Mày có thương bố thương mẹ không hả. Con gái ngần này tuổi đầu rồi, lấy chồng đi cho em mày còn lấy vợ chứ. Mày định làm quả bom nổ chậm trong nhà này đến bao giờ”.


Bố mẹ nói nhiều quá, mà đứa em kém tôi 2 tuổi cũng muốn lấy vợ thật nên tôi nhắm mắt nhận lời yêu Kiên dù chẳng có chút tình cảm nào. Đi chơi vài lần với anh ta, tôi mới biết hắn là kẻ từng trải, nhiều mánh khóe chứ không hiền lành như Hùng. Vậy nhưng khi tôi chưa kịp dừng lại thì đã bị hắn lừa vào nhà nghỉ bằng cốc nước mát có thuốc ngủ. Tôi đau đớn nhưng chẳng biết làm thế nào. Lúc ra khỏi nhà nghỉ hắn thì thầm vào tai tôi: “Đồng ý cưới anh nhé, em đã tất cả cho anh rồi mà”. Tôi điên lên định tặng hắn một cái tát nhưng bị hắn giữ chặt tay lại.


Dù sau hôm ở nhà nghỉ tôi không dính bầu nhưng nếu tôi từ tối chối, hắn ta sẽ loan tin khắp nơi, hắn đã dọa tôi như thế. Cuối cùng tôi cũng đành nhắm mắt đưa chân nhận lời cưới hắn. Tôi nghĩ thôi thì số mình nó thế đành chịu.


Nhưng éo le thay, 2 ngày trước khi đám cưới diễn ra Hùng lại liên lạc với tôi. Khi thấy số điện thoại của anh gọi tôi như không tin ở mắt mình, tôi cứ nghĩ người khác dùng số này và gọi nhầm vì trước đây tôi gọi, toàn thuê bao không liên lạc được.


Vậy nhưng khi đầu máy bên kia cất tiếng tôi nhận ngay ra đó là anh. Tôi mừng như chính mình sống lại. Anh nói ngắn gọn rằng biết tôi sắp cưới và muốn gặp nhau. Anh hẹn đêm đó ra chỗ hẹn ngày trước để nói chuyện.


Vậy là cái tin người ta đồn 1 năm về trước là không đúng, nhưng vì vẫn phải trốn chủ nợ nên anh không dám về gặp tôi. Anh mới biết tin tôi sắp cưới cách đây 2 ngày và phi xe về luôn. Tôi gục vào vai anh khóc nức nở, tôi kể hết mọi chuyện với anh, cả cái lần bị lừa vào nhà nghỉ ấy. Anh ôm chặt tôi vào lòng. Lúc hai đứa chuẩn bị chia tay, anh hỏi: “Em có muốn trốn đi cùng anh không”, tôi lắc đầu, tôi sợ tôi đi mọi người ở lại sẽ khổ. Anh không nói gì.


Hai hôm ấy, tâm trí tôi giằng co lắm, nhưng không dám quyết. Hôm cưới, lúc trang điểm xong, Hùng lại gọi cho tôi, lúc ấy tôi không cầm lòng được, trốn ra cửa sau coi như để gặp anh lần cuối, tôi vẫn mặc váy cô dâu, mắt rơm rớm.


Tôi bảo anh đi đi, nhưng anh không chịu. Lúc nhìn thấy đoàn rước dâu bắt đầu rẽ vào con đường vào nhà tôi, tôi toan quay vào thì anh từ đằng sau bế thốc tôi lên xe, rồi phi thẳng đi trên con đường phía sau nhà. Vừa đi anh vào nói lớn bảo tôi: “Em bám chắc vào không anh phóng nhanh là ngã đấy”. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng gì. Tôi cứ ngồi sau xe anh như thế. Ra khỏi huyện tôi, anh tấp vào bên đường để tôi thay đồ cô dâu và mặc đồ của anh rồi chúng tôi lại đi tiếp.


Trên đường chạy có lúc chúng tôi gặp đám đông đuổi nhau dọc đường cứ tưởng người nhà trai đuổi bắt tôi, anh phải phi xe rúc vào bên trong để trốn, hai đứa bị trày xước, máu chảy đầy chân. Khi thấy đám đông chuyển hướng mới biết không phải đuổi mình chúng tôi lại đi tiếp.


Cuối cùng anh cũng đưa tôi về đến chỗ anh đang ở. Lúc này anh không ở cùng bố mẹ mà tự mình kiếm sống lo cho mình, anh mở một cửa hàng sửa chữa điện tử. Những ngày sau ấy tôi và anh bắt đầu cuộc sống mới bên nhau, lo sợ người ta sẽ đến tìm tôi nên suốt một năm trời anh không rời tôi nửa bước. Rồi chúng tôi cưới nhau. Nhờ trời thương, ở vùng đất mới công việc làm ăn của chúng tôi thuận lợi, những đứa con lần lượt ra đời. Chúng tôi đã có một cơ ngơi khang trang. Nhiều lần nhớ bố mẹ, tôi muốn về nhưng lại sợ.


Có dạo chồng tôi nhờ người dò hỏi biết bố mẹ tôi ở nhà mong tôi lắm. Họ cũng đã biết tôi đi theo anh. Về gã chồng hụt, sau khi tôi bỏ trốn thì tức lắm nhưng cũng không biết tìm đâu, sau đó gã lại tán tỉnh cô gái khác và cũng lại dùng chiêu lừa vào nhà nghỉ giống tôi. Nhưng không may cho gã, gã bị phát hiện và người ta vây đánh cho một trận nhừ tử, phải nằm viện cả tháng trời, chả lừa được ai nữa.


Hôm gần đây lòng tôi như có lửa đốt, tôi bảo chồng dò hỏi tin tức ở nhà, thì ra bố tôi đang ốm. Chồng bắt tôi phải về ngay: “Giờ về nhà chẳng ai trách mình nữa đâu. Mình cứ đường đường chính chính mà về. Bố mẹ anh cũng trả nợ xong từ lâu rồi, không phải sợ ai cả”.


Vậy là vợ chồng con cái khăn gói về lại quê. Gặp tôi, cả nhà ngập trong nước mắt hạnh phúc. Biết cuộc sống của con gái bây giờ rất khấm khá, bố mẹ tôi mừng lắm và chẳng trách cứ tôi gì nữa. Nghĩ lại nếu hôm ấy anh không bế thốc tôi lên xe bỏ trốn, thì không biết cuộc đời tôi bây giờ sẽ như thế nào. Từ cuộc đời mình tôi đã nghiệm ra một điều: Muốn có hạnh phúc thì phải… liều các bạn ạ.


Minh Minh/ Theo Một thế giới