Em năm nay 30 tuổi, 2 vc cùng tuổi, mình cưới nhau đã hơn 3 năm, do muộn con nên giờ mới có em bé.


Mình mới sinh em bé được 6 tháng, từ lúc sinh đến giờ tâm trạng không được tốt, chồng thì vô tâm hững hờ. Thời gian kéo dài 6 tháng, mình lu. Nào cũng cảm giác nghẹt thở trong khi chồng vẫn dửng dưng bình thường như ko có gì xảy ra.


Cụ thể, từ lúc sinh giờ e chưa nghe đc lời nào ngọt ngào, quan tâm đến em. Có lúc tức giận e đã dọn đồ định về nhà mẹ đẻ nhưng chồng em nói từ từ thay đổi. Mà có thay đổi thật, có quan tâm e ăn uống, lâu lâu vẫn chịu khó dọn nhà tí, thương con hơn, chăm con nhiu hơn. Nhưng vẫn ko thể ngọt ngào với vợ, chỉ nói chiện cần nói gặp chiện bất hòa vẫn cãi nhau vẫn im lặng lạnh lùng. Lời nói và hành động chê e xấu, mập làm e tủi thân lắm. Nhưng thương con và cũng đang cố gắng cho con ăn dặm để mình giảmcân từ từ. Mỗi lần chồng em nói lời gì buồn e cũng nghĩ tới ly hôn, thật sự e đang muốn bỏ trốn nhưng sợ con nó khổ theo mình nên chưa dám làm gì. Những lúc con khó, e bực bội lại nghĩ tiêu cực.


Thực ra e vẫn còn thương chồng, nhưng e ko biết phải chấp nhận tiếp cuộc sống như cả 2 đang cố chịu đựng. Ck e vẫn ko gái gú, chỉ tội ham chơi nhát làm. Vẫn thương con, nhưng với vợ rất lạnh lùng. E đã nói rất nhìu lần chỉ mong chồng quan tâm tới vợ nhìu hơn nhưng rồi đâu vào đó.


Vẫn ngủ 2 giường, đêm ko chịu khó dậy chăm con, ck em cứ như ng mù ấy, không biết e đã làm gì đã chịu tổn thương ntn.


E nói hơi lủng củng nhưng thực sự e đang bế tắc, mẹ e thì cứ nói e sướng, chỉ chăm con mà ko phải lo hết. Kinh tế gia đình làm đủ trả nợ và qua ngày, do cưới về 2 vc ko có tài sản gì tự lập làm ăn nên vốn chủ yếu vay. Khoảng vay đứng tên e thì nhìu, e sợ ly hôn rồi nợ đó e phải gánh thì e ko kham nổi.


Lấy ck về quê chỉ có mỗi thèn ck mà nó không quan tâm giờ 2 mẹ con chỉ bt nương tựa nhau.


Các mẹ cho e lời khuyên bây giờ ntn chứ e rối lắm. Ko nghĩ đến thì thôi chứ nghĩ đén là nước mắt chực chờ rơi.