Chào các mẹ! 


E viết những dòng này sau 3 đêm mệt mỏi vì bệnh, vì chăm con nhỏ và mất ngủ. Đêm nay Trung Thu e muốn con mình thật vui vẻ thế mà e lại đem đến cho nó 1 buổi tối thật tệ hại. 


E muốn nói thật nhiều cho thỏa lòng nhưng k biết bắt đầu từ đâu? Tóm lại bi kịch đời e là lấy phải người chồng trong mắt chỉ có gd, cha mẹ mình. Hết lo cho e ăn học đến xây cất nhà cho ba mẹ, rồi giúp đỡ người này người kia. Khi chưa có con e cũng rất ủng hộ chồng báo hiếu cha mẹ. Nhưng giờ bọn e có con, gd và các a c e cũng rất khá giả mà chồng e vẫn thế. Trong khi e danh dụm từng đồng, k dam ăn k dam mặc thì chồng e mặc sức tiêu xài cho xứng danh người con có hiếu, người a e tốt! 


Mua sắm cho cha mẹ, a c và cháu từ vật dụng trong nhà, đến quần áo giày dép, đồng hồ, đt, tiền bạc, thức ăn....chu đáo là vậy, nhưng sự chu đáo đó chưa bao giờ dành cho e. Sống với nhau 5 năm, có 2 đứa con nhưng chưa mua cho e đc cái gì. E vẫn chấp nhận mà k có 1 lời gì, ấy vậy mà còn k đc yêu thương, hay tối thiểu là tôn trọng. Thái độ đối với e ngày càng trịch thượng, hằn học. Cả 2 VC đều đi làm, e về còn phải chăm con mà chỉ vì lương cao hơn e mà xem e như con chó bên đường. Sẵn sàng chửi bới e vì những chuyện k đâu. Như định chở đứa lớn đi chơi, e hỏi có đem áo khoác theo k thì chửi e: ăn gì mà ngu dữ vậy? Đem theo chứ sao k mà còn hỏi? Với thái độ rất hung hăng, kẻ cả.


Còn hôm nay, e định pha bột ăn dặm cho con ăn thì lại chửi e tới tấp,( lý do ăn buổi chiều sẽ k tiêu) bằng những lời lẽ xúc phạm, nặng nề... 


E phải làm sao đây. Lương e k đủ nuôi 2 con, cha mẹ a e cũng k nhờ vả đc, huong chi e còn nợ ngân hàng... E bế tắc quá các mẹ ơi! Còn chung sống ngày nào e còn bị giày xéo ngày đó, sớm muộn gì e cũng phát điên mất. Có lúc e nghĩ ra đi 1 mình, nhưng thật sự e k nỡ bỏ con e lại. E phải làm sao đây?