: Những cánh hoa chẳng bao giờ sáng mãi.


Chả là thế này, em làm các dịch vụ phục vụ cuộc sống con người ở Hải Phòng. (www.dichvuhaiphong.org)


Thời gian gần đây em có về làm chung mặt bằng cùng với một vị quen biết, hai anh em quen biết khoảng 1 năm nay, trước đây em thi thoảng mua hóa đơn đỏ của vị này phục vụ cho công việc. Vị này cũng làm dịch vụ. Vị này muốn em về làm cùng trong hệ thống công việc của vị ấy, đưa mảng của em trở thành một bộ phận của cty vị ấy. Nhưng em cảm thấy ko hợp lý, và em muốn làm công việc riêng, ko phụ thuộc nhiều vào bất kỳ ai. Dù vị này đã có lời rất nhiệt tình, vẽ ra các viễn cảnh để anh em cùng làm, nhưng em không chấp thuận về làm cùng. Trong thời gian kinh tế khủng hoảng này, cái ý định thuê một mặt bằng để kinh doanh của em chưa thể thực hiện được, vị kia có một mặt bằng, và muốn em về làm cùng chung mặt bằng để anh em san sẻ tiền thuê điểm, sau khi xem xét, em đồng ý, với mức phí là 1/3 giá trị hợp đồng mà vị này làm việc với chủ nhà.


Hai bên cùng làm dịch vụ nhưng độc lập tác chiến, các dịch vụ không trùng khớp nhau, chỉ chung mặt bằng. Em ngoài công việc này còn 1 công việc khác vào giờ hành chính, nên em thuê 1 cậu sinh viên làm ca chiều, công việc đơn giản chẳng có gì, chỉ ngồi VP nhận các vấn đề khách yêu cầu trực tiếp hoặc qua điện thoại, cái nào có hợp đồng thì viết hợp đồng, thế thôi, nhàn hạ, đơn giản.


Mỗi anh em làm 1 bên, bên vị kia nhiều thứ dịch vụ hơn bên em, nên buổi sáng gần như cái bàn làm việc của em bên vị kia chiếm trọn. Vị này từ thời gian em về làm cùng mặt bằng, em cảm thấy rằng quá rắn, quá chắc chắn. Em biết nhiều người cũng đã từng làm với vị này, họ bảo vị này trong làm ăn thì chặt chẽ, chi ly, không cho anh em con đường sống. Thực sự có chút gì đó em sợ và ái ngại với vị này, không còn nhiều ấn tượng như trước nữa, cái gì trước đây em từng nhờ cậy, đều phải có tiền bơm vào, chứ chẳng phải tình cảm gì sất, mua hóa đơn đỏ thì đắt hơn ngoài, làm cái này cái kia lúc nào cũng phải tiền ra trước thì mới làm, nhận tiền rồi thì lề mề, chỉ biết công việc mình mà ko để tâm để ý tới công việc mà người ta đã nhờ bằng... tiền trước đó. Rồi nhiều nhiều công việc nội bộ khác của em và vị đó nữa. Tạo cho em cái cảm giác thiếu an tâm, thiếu tin tưởng, sống quá thực dụng, chi ly, tính toán, không hào sảng - phóng khoáng như dân Cảng Hải Phòng, vị này người Nghệ An.


Em là thằng rất biết điều, thế nhưng......... Quá mệt mỏi, thực sự bây giờ chỉ muốn rút ra khỏi đó.


Em có thằng sinh viên làm ca chiều, vì công việc của em đơn giản, tất cả đầu não công việc là ở em, khách điện thoại cho em, em cần mặt bằng chỉ để làm nơi nhận tiền đặt cọc thực hiện các dịch vụ cho khách, làm nơi ký kết các hợp đồng... Nên em chỉ thuê cậu sinh viên làm ca chiều để tiết kiệm chi phí. Cậu này em quý vì cái ngày em tuyển, cậu ấy em có cái cảm giác nhiệt tình, tinh thần cầu tiến, anh em lại cùng đồng hương ở một huyện ngoại thành Hải Phòng, tuy thiếu va vấp, thiếu trải nghiệm cuộc sống (cậu bé sinh năm 1993, sinh viên năm nhất), trọ học và học gần VP em. Thế mà thời gian này em quá thất vọng với cậu bé này, đi muộn về sớm, thi thoảng trốn đi chơi đâu đó, em tới VP không thấy đâu, em gọi điện thoại xem ở đâu thì lý do lý trấu, em tới nhà a nhà b ký cái hợp đồng này kia, em đi mua cái này cái khác, rồi có hôm trốn trọn một buổi, khách call em để đến giao dịch, mà em không thể liên hệ với cậu ấy để bàn giao công việc, dặn dò công việc được. Nói nhẹ nhàng thì lúc nào cũng em hứa rút kinh nghiệm lần sau, mà tuần sau lại đâu đóng đấy. Đến làm, lại nhắn tin hoặc gọi điện thăm dò em, xem em có đến VP không. .......


Chắc tại tính chất công việc bên em đơn giản quá. Lương lậu, hỗ trợ này khác, em rất thoải mái, miễn là được việc cho em. Em rất khó xử với cái trường hợp nửa người lớn, nửa trẻ con này.


Đúng là chẳng có bông hoa nào sáng mãi.


Nhờ anh chị em - những người đi trước, có kinh nghiệm cuộc sống, cho em xin ý kiến để xử lý êm đẹp các trường hợp trên, để tất cả cùng hợp tác về lâu về dài. Em là trai Hải Phòng, nóng tính, dứt khoát, ngang tàng. Em sợ giọt nước tràn ly, mất mát hết cả tình cảm.