Thứ 4. Ngày 05/11/2014


Ngày đầu tiên xuất viện về nhà!


Một mình mẹ thui thủi 1 mình trên căn phòng quen thuộc ở tầng 2 nhưng sao mẹ thấy cô đơn quá...


Đã 2 ngày nay mẹ ko còn đc có cái cảm giác các con đg đùa nhau trong bụng mẹ, và cũng 2 ngày nay bố mẹ đg chìm trong nỗi mất mát to lớn...


Khi biết có bầu cũng là khi bố mẹ vui mừng khôn xiết, có lẽ ko có ngòi bút nào có thể diễn tả nổi niềm vui của ba mẹ khi ấy, bố là người rất yêu thương mẹ, đã 10 năm qua kể từ ngày lấy bố và sinh anh Hải Minh khoảnh khắc có bầu lại thật ko gì diễn tả nổi. Mẹ vui đêm đó ko chợp mắt nổi, bố cũng vui khi biết đg có 1 mầm sống đg từng ngày từng giờ lớn lên trong bụng mẹ...


Khi được 5 tuần thì mẹ bị ra huyết, mẹ lo lắng gọi bác sĩ điều trị và đc kê đơn thuốc uống giữ thai, khi đc 8 tuần cũng là lúc niềm vui của bố mẹ đc nhân đôi vì khi đó mẹ đc biết đg có 2 nhịp tim đập trong tử cung của mẹ. Thật đúng là 1 điều kỳ diệu, các con là những thiên thần đg đến với bố mẹ, bố mẹ đã hạnh phúc vô bờ...


Các cơn ốm nghén bắt đầu kéo đến, mẹ nghén gấp đôi vì có 2 thai, mẹ ko ăn uống được nhiều, ăn vào là nôn ra hết, bố rất lo cho skhoe của mẹ và các con nên thường xuyên về sớm giúp mẹ việc nhà, từ ngày bầu bí bố làm hết vc, từ giặt giũ quần áo đến lau nhà rửa bát...bố làm hết dù 1 ngày đi làm bố phải đi gần trăm cây số, nhưng về nhà bố vẫn chăm sóc mẹ và các con chu đáo, lo cho mẹ từng bữa ăn giấc ngủ, mẹ rất hp khi có các con nhưng lại càng hạnh phúc khi lấy bố các con làm chồng. Tuy đk kinh tế nhà mình còn k.khăn nhưng bố luôn giành những điều tốt nhất cho mẹ, phần bố chịu thiệt thòi cũng ko sao, bố đã hi sinh cho mẹ, đã hết lòng thương yêu và chăm sóc các con...


Rồi 13 tuần trôi qua, bo mẹ đc biết các con khoẻ mạnh qua siêu âm 4D tại phòng khám 56 Hai Bà Trưng. Tuần 14, 15 mẹ đã trải qua 1 đợt cúm nặng, cũng may mẹ ko bị sốt cao, ko phải điều trị thuốc vì sợ ahuong các con nên mẹ đc bsi kê tên 3 loại dịch truyền, sau 2 ngày truyền dịch mẹ đã khỏi hẳn, các tuần khám định kỳ tiếp theo các con vẫn phát triển bt. Tuần 16 mẹ bị đau mắt đỏ vì cả xóm thôn khi đó đg có dịch đau mắt đỏ. Cgang ăn uống bồi dưỡng mẹ cùng các con cũng bước sang tuần 24, khi siêu âm sàng lọc định kỳ 4D tại PK56 mẹ đc biết mình đg bị đa ối, các con là song thai cùng trứng, 1 bánh nhau, 2 buồng ối và các con là 2 bé trai...ra khỏi phòng siêu âm mẹ lo lắng nói với bố "Anh ơi! E bị đa ối rồi..." Khi đó bố còn hỏi mẹ "Đa ối là sao em?" Mẹ tư khi biết có bầu thai đoi đã tìm hiểu rất nhiều về các hiện tượng thường gặp và me biết đa ối là rất nguy hiểm. Khi ấy nước mắt mẹ đã lưng tròng rồi, mẹ bắt đầu lo lắng, bsi thì động viên là ko sao, hẹn 3 tuần sau tái khám.


Trong 3 tuần đó mẹ sốt ruột nôn nóng muốn biết tình hình của các con mà nhất là tình hình nước ối ntn nên sau 1 tuần uống râu ngô theo sự mách bảo của các mẹ có knghiem về bị đa ối thì khi khám lại ở tuần 24 đa ối đã về dư ối. Tuần 25 mẹ ngừng uống râu ngô vì sợ nước ối sẽ rút thêm và cuối tuần đó mẹ vẫn siêu âm 4D ở pk Tuấn Thuyên gần bệnh viện 16A, kết quả vẫn là dư ối, tuổi thai của 2 con lệch nhau trên dưới 10 ngày. Bố mẹ lo lắng vì ở tuần 23 khi siêu âm xong bsi Thắng ở pk 56 có bảo mẹ là cần phải theo dõi hội chứng truyền máu song thai vì 2 thai lệch tuổi nhau nhiều và cân nặng cũng lệch nhau gần 2 lạng.


Mẹ lúc nào cũng luôn nghĩ lạc quan là các con sẽ ko sao, sẽ chào đời vô cùng khoẻ mạnh và xinh xắn, biết bao dự định, biết bao hi vọng ấp ủ khi các con chào đời khiến bố mẹ quên hết mọi khó khăn trước mắt. Bố yêu mẹ con mình lắm, bố rất tình cảm và luôn cgang vì mẹ và các con. Các con chính là động lực để bố mẹ phấn đấu.


Vậy mà...bước sang tuần 27, đi khám định kỳ hôm trước thì rạng sáng ngày hôm sau mẹ có hiện tượng đau bụng âm ỉ, mẹ cố chịu vì thấy cũng chỉ đau bình thường, đến rạng sáng mẹ thấy ko ổn liền bảo bố thuê taxi cho mẹ ra viện C, khi đi mẹ đã mang chăn và giấy tờ tuỳ thân cùng vài vật dụng cần thiết để chbi nhập viện nằm theo dõi có lẽ là phải đến tận lúc sinh các con. Đi đc nửa đường mẹ thấy các cơn đau đến nhiều hơn, khi ấy mẹ lo lắng và nghĩ mình ra viện tới nơi rồi, chắc sẽ ko sao đâu, cố lên các con. Tới cổng viện C mẹ đau quá ko bước ra nổi, bố phải chạy sang dìu mẹ vào phòng cấp cứu. Sau khi khám xong bsi nói "Thai đôi 27 tuần, mở 7 phân", khi đó mẹ bủn rủn chân tay, ko hiểu chuyện gì đg xảy ra nữa? Sao lại mở 7 phân? Như vậy các cơn đau kia là cơn đau chuyển dạ mà mẹ ko biết, bác sĩ nhanh chóng làm thủ tục chuyển mẹ lên phòng đẻ cấp cứu, bố lo lắng tất tả làm hồ sơ nhập viện ở dưới, mẹ hoang mang và thực sự là bị sốc khi biết mẹ phải đe các con ngay bây giờ, thực sự mẹ ko hề chbi t.thần cho tình huống này, mẹ nghĩ là sẽ đẻ mổ cơ và hnay ra viện ko phải là đi đẻ mà là đi điều trị.


Thế nhưng sự thật trước mắt mẹ là 5 bác sĩ bu quanh, người thì tiêm bắp đùi, người thì tiêm tay, người thì lấy máu, người thì lấy thông tin, người thì khám...ôi! Mẹ rối trí và hoang mang quá...mẹ đg phải đối diện với vc gì thế này? Mẹ lo sợ vì nghĩ sẽ ko thể đẻ đc các con, mẹ sợ các con ra đời sớm thì sẽ ko sống đc vì các con còn chưa kịp tiêm ttp. Chỉ sau 3 phút tiêm chọc tư vấn và giải thích cho mẹ hiểu chuyện gì sắp diễn ra, các bsi bắt đầu đưa mẹ vào ca đẻ. Con trai Hải Bình ra trước nặng 800g, khi con được bác sĩ đỡ đẻ hỗ trợ đưa ra ngoài mẹ tưởng như đất trời đg sụp xuống dưới chân mình, mẹ thấy đau đớn tột độ khi bàn tay bác sĩ đưa vào cổ tử cung cầm lấy đầu con mà lôi ra, cửa mình của mẹ chưa đẻ thường lần nào nên mẹ cảm thấy đau như bị lôi hết ruột gan ra ngoài vậy. Sau khi con trai Bình đc đưa ra ngoài thì đến lượt con trai An, cũng với những thao tác như vậy bác sĩ đã đưa đc con ra ngoài với cân nặng là 700g. Mẹ đau đớn như thể mình đg đứng trên cửa tử mà chưa biết tình hình skhoe của các con ra sao? Các y tá vội vàng đưa 2 con xuống phòng chăm sóc trẻ sơ sinh tích cực, khi đó mẹ chỉ kịp nhìn thấy cái đầu nhỏ xíu của Hải Bình và Hải An, còn khuôn mặt thì mẹ ko hề đc biết...dù các con nhỏ vì chưa đủ ngày đủ tháng nhưng cửa mình của mẹ vẫn bị rách, khâu 1 mũi trong, 1 mũi ngoài.


Mẹ đc chuyển về phòng sau đẻ mà cảm giác đau đớn khi nghĩ tới cảnh mất các con thì nhiều mà cảm giác đau đớn khi vừa trải qua cơn vượt cạn nguy hiểm thì ít, mẹ cứ nằm 1 mình mà nghĩ rồi nước mắt cứ tuôn rơi...khoảng 30 phút sau bố tìm đc đến phòng mẹ nằm, nhìn bố mẹ ko kìm đc nước mắt nhưng mẹ ko dám khóc, sợ bố ko dằn đc lòng sẽ khóc theo, với mẹ bố giờ qtrong lắm, bố mà suy sụp thì mẹ cũng ko còn nghị lực để tiếp tục bước đi. Bố cho mẹ ăn cháo để hồi sức, khoảng 15p sau dì Thuỷ và chú Thành cũng ra, dì chăm mẹ đến 3h thì phải về, khi đó mẹ bắt đầu đc chuyển về phòng 3 tầng 6, giường thì nhỏ nhưng cứ mỗi giường là 2 mẹ cùng 2 con, đôi khi còn có giường 2 mẹ 4 con vì đều sinh đôi cả. Nhìn 2 chiếc vòng màu xanh mà bệnh viện đeo cho mẹ khi chuyển dạ sinh các con trên đó ghi rõ tên mẹ và tên các con mẹ thấy tự hào lắm vì chỉ có mẹ nào sinh đôi mới đc đeo 2 chiếc vòng, màu xanh là con trai, màu hồng là con gái.


Mẹ hạnh phúc vì ai cũng hỏi "cháu sinh đôi 2 thằng cu à?"... Nhưng niềm hphuc đó cũng chẳng đc lâu vì sinh các con lúc 9h25 thì đến 5h7p chiều bác sĩ đã báo tin con trai Hải Bình đã mất, khi đó cả bố và mẹ đều khóc...nghĩ tới bao nhiêu sự cgang của cả bố và mẹ mà giờ con đã ra đi...Bà Thuyên, cô Yến, chị Oanh, thím Liên, thím Chuyền, bác Hùng, chú Thành, chú Dạn đã ra thăm mẹ và các con. Gặp ai mẹ cũng khóc...tối đó cô Yến, bà Thuyên và bác Hùng đã ở lại để chờ đến sáng hôm sau sẽ đưa Hải Bình về. Ở nhà ông bà và các cô các bác cũng đã chuẩn bị xong xuôi để chờ đón con...ông đã mua tiểu quách, huyệt đã đc đào xong...chỉ nghĩ tới đó thôi là mẹ ko thể nghĩ đc gì thêm nữa...các con của mẹ phải đc sống hp chứ sao lại ra nông nỗi này???


Sáng hôm sau Hải Bình đc đưa về nhà và đc ông Tưởng làm lễ khâm niệm đàng hoàng tử tế. Bố mua cho con 1 bộ quần áo mới để mặc đưa con về...mẹ ko đc nhìn mặt con...trưa hôm đó mẹ cũng đc ra viện, trước khi về mẹ đc vào thăm con trai Hải An, nhìn con nằm trong lồng kính chân tay bé tí tẹo da dẻ thì thâm tím khiến cho lòng mẹ quặn thắt xót xa...mẹ đã khóc khi đứng cạnh con như thế, thấy vậy bác sĩ vội đuổi mẹ ra...ko cho mẹ nhìn con nữa...Dì Phương ở tận Nam Định cũng kịp lên từ sáng sớm, dì động viên mẹ rất nhiều...dì gọi taxi đưa mẹ về còn bố thì đi xe máy đăng sau. Về tới nhà nhìn thấy anh Hải Minh mẹ đã ôm anh mà khóc, 2 mẹ con cùng khóc...anh Minh đôi lúc lại hỏi "Mẹ ơi! Khi nào các em về...???" Mỗi lần như thế mẹ lại khóc, anh Minh cũng khóc vì biết là 1 em đã mất trước rồi, giờ hi vọng của cả nhà là mong sao em An sẽ mạnh khoẻ để về với bố mẹ thôi...


Thứ năm Ngày 13/11/ 2014


Trưa qua bố gọi về lúc 1h hơn nói là bệnh viện gọi cho bố thông báo con trai Hải An đã mất. Khi đó mẹ nghe đt thì anh Minh cũng đg ở bên cạnh mẹ nên anh Minh hỏi :"Em An sao rồi hả mẹ?" Mẹ nói: "Em mất rồi con ạ...!" Nỗi đau đớn khi mất con trai thứ 2 sau 9 ngày con đã cố gắng chống chọi với sự đau đớn về thể xác, sự mệt mỏi về tinh thần khi 1 hài nhi bé nhỏ mới chưa đầy 7 tháng tuổi còn quá non nớt phải gồng mình lên để gánh chịu những cơn đau do thuốc truyền vào tĩnh mạch, do máy móc gắn xung quanh người con... Mẹ thương con mà chỉ biết ngày ngày tụng kinh niệm phật, mong trời phật hãy thấu tâm can mẹ để phù hộ cho con nhanh khoẻ, sớm đc về với bố mẹ và anh Minh...nhưng con đã ko thể trụ lại đc, sau 9 ngày cố gắng dành giật sự sống còn giờ đây con đã ko còn nữa...niềm hi vọng của bố mẹ và anh Minh là con...ngày nào bố cũng ở lại để 2 lần vào thăm con, động viên con hãy cố gắng vượt lên để đc về sum họp bên gia đình thân yêu của mình nhưng skhoe con yếu quá, bác sĩ nói con bị viêm đường ruột hoại tử nên ko tiếp nhận thuốc, vậy mà con vẫn sống để bố mẹ hi vọng đc 9 ngày, con thật là giỏi và dũng cảm, mẹ thấy tư hào về con.


Sự thật 2 con; Hải Bình mất ngày 3/11 ( 11/9/2014 âm). Hải An mất ngày 12/11 ( 20/9/2014 âm)


Các con chê bố mẹ nghèo nên ko ở lại với bố mẹ đúng ko? Đúng là bố mẹ nghèo thật đấy nhưng tình cảm của bố mẹ thì ko thiếu...Bố là người luôn luôn dành cho mẹ, anh Minh và 2 con nhiều tình cảm nhất...tuy 2 con giờ ko còn nữa nhưng tình yeu của bố mẹ dành cho 2 con ko bao giờ hết...các con hãy sớm siêu thoát và đầu thai vào 1 gia đình khác và sống thật hạnh phúc các con nhé.


Bố mẹ đã trải qua muôn vàn khó khăn vất vả trong cuộc sống nhưng với k.khăn lần này mẹ thấy mình như đã kiệt sức hẳn rồi, tinh thần suy sụp...mẹ là người rất bản lĩnh...nhưng giờ sao mẹ yếu đuối quá...mất các con là mất đi cả nửa cuộc đời của mẹ...Niềm vui có các con còn chưa đc bao lâu, từ ngày mang bầu các con đi đâu bố mẹ cũng tự hào về các con, bố thì luôn khoe với bạn bè là vợ đg mang bầu thai đôi, còn mẹ thì mặc dù bụng to ì ạch lắm, đi đâu cũng bị mọi người nói là "Bầu to thế? Sắp sinh à?" Chẳng hiểu sao nhưng khi mọi ngươi hỏi vậy mẹ lại thấy vui, thích cho mọi người thấy sự trưởng thành từng ngày trong bụng mẹ của các con, có người ghen tị với niềm vui của mẹ...sao lại ko ghen tị chứ khi mà mẹ có liền 1 lúc 2 con cơ mà.


Niềm vui và tự hào đó chỉ đến với bố mẹ trong vẻn vẹn 7 tháng, và giờ các con đã bỏ bố mẹ để ra đi...dù cho sự thật là như vậy nhưng mẹ khó có thể chấp nhận nó, ngày nào mẹ cũng khóc vì thương các con và thương chính bản thân mình đã ko che chở đc các con, đã ko đưa các con đi đc đến lúc đủ tháng đủ ngày...mẹ yêu các con..hãy phù hộ cho bố mẹ mặc dù các con ko có duyên với bố mẹ nhưng 7 tháng mẹ con mình ở bên nhau đã cùng nhau trải qua biết bao khó khăn trong thai kỳ như vậy là mẹ cũng cảm nhận đc tình yêu mà các con dành cho mẹ.


Hãy sớm siêu thoát các con nhé! Bố mẹ và anh Minh yêu các con rất nhiều....!!!



Gởi từ ứng dụng Webtretho của Kimchung8x