Ai đang ở trong hoàn cảnh của tôi lúc này để có thể hiểu được cái đau khổ mà tôi đang phải trải qua. Hạnh phúc tưởng chừng như trong tay, bỗng chốc vụt mất và vỡ òa như giọt nước. Rơi xuống và không bao giờ có thể gom lại được.


Ngày quen anh, tôi vừa trai qua một nỗi đau. Người yêu cũ của tôi đang vui vẻ, hạnh phúc bên tôi bỗng bỏ đi lấy vợ. Ngày anh lấy vợ, tôi vô tư không hề hay biết. Đến khi vô tình gặp bạn anh chuẩn bị đi đám cưới, cho tôi xem thiệp cưới anh mà lòng tôi quặn thắt. Nước mắt trào không kiềm được, tôi không thở nổi. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy. Và rồi “chúc anh hạnh phúc” là tất cả những gì tôi có thể nhắn cho anh. Một dòng tin cuối dành cho anh cũng như dấu chấm cho một chuyện tình buồn không có hồi kết. Nỗi đau đó, cô gái 21 tuổi phải trải qua là một cú sốc đầu đời mà tôi không thể nào quên.


Anh đến với tôi một cách tình cờ như định mệnh. Kỷ niệm lần đầu hẹn hò riêng của chúng tôi là cùng nhau đi ăn tối, đi dạo, cùng nhau trò chuyện. Tôi ngưỡng mộ cái bản lĩnh và sự trưởng thành của anh. Hiển nhiên rồi vì anh hơn tôi cả 7 tuổi. Nhưng ở anh, có nét đàn ông từng trải rất riêng mà tôi cho đó là điều đặc biệt ở anh làm tôi yêu.


Cùng nhau trải qua bao sóng gió không êm đềm, cùng nhau vui buồn, cùng nhau chia sẻ, có lúc tôi và anh tưởng chừng như lạc mất nhau. Rồi lại bàn tay đan lấy bàn tay, chúng tôi nắm chặt tay nhau cùng vượt qua tất cả. Chúng tôi quen nhau không chỉ đơn giản là niềm vui của 2 người, mà nếu ai đó thấy tôi và anh hạnh phúc, thì công việc của anh sẽ không được suôn sẻ. Con người thường hay ích kỷ đến lạ. Khi có anh thì không giữ lấy anh, khi anh đã bỏ đi và chọn tôi ở bên cạnh thì lại muốn giành anh về. Tôi gạt bỏ đi những cái giận hờn vu vơ của một người con gái khi yêu, nhẫn nhịn đứng sau để anh giải quyết tốt công việc của anh. Rồi sau khi tất cả đã giải quyết êm đẹp, chúng tôi lại phải xa nhau hơn nửa năm để anh bắt đầu làm lại sự nghiệp của mình. Tất cả đề cùng nhau trải qua, vì tình yêu tôi dành cho anh và cũng vì tôi tin chúng tôi sinh ra là dành cho nhau.


Rồi ngày hạnh phúc khi anh nói lời cầu hôn. Tôi tưởng chừng như mình là người con gái hạnh phúc nhất khi từ bây giờ trở đi, anh là người bạn đời của tôi. Có lẽ cuộc sống của tôi sẽ rất tốt khi có anh – một người đàn ông chin chắn trưởng thành cùng sánh bước.


Ngày được mặc chiếc áo dài đỏ thắm, được anh trao nhẫn cưới trước sự chứng kiến của hai bên gia đình, ngày tôi đẹp nhất trong chiếc áo cô dâu trắng tinh, 23 tuổi - tôi theo anh về nhà chồng, chính thức trở thành vợ anh. Bao nhiêu khoảnh khắc hạnh phúc đó, mãi in đậm trong tâm trí tôi.


Vợ chồng tôi ở xa gia đình, cùng nhau lập nghiệp ở cái thành phố “đất hẹp người đông”, chúng tôi thuê một căn phòng trọ vừa đủ cho hai vợ chồng son. Những cãi vã, giận hờn của đôi vợ chồng mới cưới là điều không tránh khỏi. Công việc mới của anh không như tôi, không phải là công việc văn phòng để làm đúng 8 tiếng về nhà. Lắm lúc anh phải đi công tác 1,2 ngày, đôi khi là đi tiếp khách nên về trễ. Tôi thì 1 tuần 3 ngày thứ ba, năm, bảy sau khi đi làm về là đến lớp học để hoàn thành cho xong chương trình liên thông. Thế rồi, dần dần số lần anh đi công tác nhiều hơn, số ngày tôi phải ở nhà một mình nhiều hơn. Số lần anh về nhà trễ không ăn cơm nhà cũng nhiều hơn, số lần tôi ăn cơm một mình cũng nhiều hơn.


Anh đi nhiều, ở nhà nhiều cũng không biết làm gì, tôi đăng ký thêm một khóa học ngắn hạn 3 tháng để lấp đi khoảng trống không phải ở nhà một mình.


Bao nhiêu người đồng nghiệp khuyên tôi nên kiểm tra anh xem có đúng đi công tác không. Tôi phẩy tay cười xòa, vì tôi tin tưởng chồng tôi không phải là người như vậy. Thì cũng đúng thôi, anh vẫn yêu thương tôi, Vẫn là người đàn ông mẫu mực của gia đình. Những ngày ở nhà, vợ chồng tôi vẫn có những bữa cơm đầm ấm. Anh thậm chí còn nấu ăn khéo hơn tôi, nên đôi khi còn xuống bếp làm món ăn ngon cho vợ. Những ngày đi công tác, anh vẫn thường xuyên nhắn tin yêu thương và nhớ tôi. Người đàn ông như vậy, làm sao lại có thể nghi ngờ? Nếu nghi ngờ, tôi sẽ là một người vợ không tốt mất.


Gần một năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi may mắn mua được một căn nhà nhỏ để có chỗ chui ra chui vào. Người ta vẫn nói “ an cư lập nghiệp” mà. Có dư một ít từ những ngày làm việc cực khổ của chồng, chúng tôi vay mượn thêm hai bên gia đình một ít, vay ngân hàng một ít. Ngày sửa sang nhà mới, dọn dẹp về nhà mới, vợ chồng tôi mỉm cười hạnh phúc. Tôi lại càng cảm thấy mình may mắn hơn khi có một người chồng luôn nghĩ về tương lai, về gia đình như thế. Tôi thấy mình cần phải học anh, để trở thành một người vợ tốt hơn, xứng đáng với anh hơn. Tôi biết mình còn con nít, nhưng tôi sẽ trưởng thành theo từng ngày, để làm vợ làm mẹ một cách tốt nhất.


Rồi niềm hạnh phúc vỡ òa, vì ngay sau đó tôi có thai. Hạnh phúc biết bao khi tôi biết vợ chồng tôi sắp đón thêm một thiên thần. Ngày tôi biết mình có thai, anh đang đi công tác xa nhà 2 tuần, sợ anh lo lắng không yên tâm công việc, tôi chờ đến ngày anh về mới thông báo với anh. Trái lại với niềm vui như vỡ òa của tôi, anh có vẻ lo lắng nhiều hơn. Hay như tôi hay tưởng tượng ra rằng phản ứng của anh sẽ khác, nên tôi có chút hụt hẫng? Anh là đàn ông, còn phải lo lắng nhiều cái, có con, lại còn thêm rất rất nhiều thứ phải lo. Cứ nghĩ thế , tôi thấy anh đúng là người đàn ông của gia đình.


Anh vẫn thường xuyên đi công tác vì tính chất công việc, nhưng ở nhà nhiều hơn. Việc học của tôi cũng đến học kỳ cuối, không còn phải thường xuyên có mặt ở lớp. Về nhà mới, thời gian về nhà cùng nhau của vợ chồng tôi nhiều hơn. Những bữa cơm ấm áp có vợ có chồng từ đó cũng nhiều hơn. Vợ chồng tôi vẫn giữ thói quen cuối tuần cùng nhau đi siêu thị để mua thức ăn cho tuần tiếp theo. Chỉ có thói quen đó, là không thay đổi.


Mang thai được 4 tháng, trong 1 lần vô tình mượn điện thoại chồng lên mạng, tôi thấy tin nhắn yêu thương của một người con gái gởi đến cho chồng, chồng chỉ mới đọc mà chưa kịp xóa đi hay thoát ra phần mềm ứng dụng đó. Tim tôi nhói lên quặn thắt. Không nói nên lời, tôi đành im lặng. Đêm đó tôi không thể ngủ được, chờ chồng ngủ say, tôi lén xem điện thoại của anh. Một việc làm mà suốt thời gian quen nhau và cưới nhau, tôi chưa bao giờ làm. Tin nhắn đó anh đã xóa đi. Vào trang cá nhân của cô bé, tôi biết được người đó nhỏ hơn tôi. Xem hình ảnh của cô ấy, tôi nhận ra mối quan hệ của 2 người không phải là đơn giản.


Sáng hôm sau, tôi yêu cầu anh giải thích rõ, tôi không thể chấp nhận chuyện như vậy. Anh nổi nóng với tôi và quát rằng không có gì. Tôi nuốt cơn giận đi làm mà trong lòng quặn đau. Tôi phải làm gì với anh đây?


Rồi sự thật cũng là sự thật, 25 tuổi - tôi phải chấp nhận , chồng tôi , người tôi yêu thương nhất, đang ngoại tình. Đau đớn hơn là anh đã ngoại tình trong suốt cả một thời gian dài mà tôi không hay biết. Có những thời điểm anh nói đi công tác, hay về trễ, là đang đi cùng người ấy. Nhìn những hình ảnh vui vẻ anh cùng người ấy, tin nhắn yêu thương hứa hẹn, lời nói sống bên tôi không có cảm giác như bên người ấy, tim tôi như chết lặng. Lời yêu anh trao, cũng dành cho tôi, nay tại sao lại có thêm người khác. Nhìn những thời điểm hai người bên nhau, anh vẫn dành lời yêu lời nhớ cho tôi mà. Sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?


Vậy mà tôi không mảy may nghi ngờ, ngay cả dịp lễ anh cũng nói đi làm, công việc chưa giải quyết xong, rang làm cho xong, vậy mà… tôi cũng tin như một con ngốc. Thậm chí khi anh nói đi làm, tôi còn không dám gọi điện vì sợ phiền anh đang làm. Tôi thật là ngu ngốc.


Niềm tin không bao giờ nên cho đi một cách tuyệt đối. Vì trên đời này, không có gì tuyệt đối hay là mãi mãi.


Khi tất cả đã rõ ràng, anh xin tôi một cơ hội để quay về với tôi và đứa con còn đang trong bụng. Tôi không muốn để anh ra đi vì tôi biết tôi còn yêu anh nhiều lắm. Tôi thật sự còn yêu anh nhiều và còn rất nhiều điều tôi muốn làm cho anh. Tôi chấp nhận tha thứ cho anh và hy vọng anh sẽ thật sự chấm dứt tất cả để quay về, làm lại từ đầu như lời anh nói.


Nhưng tôi không biết tôi có thể lại đặt niềm tin vào anh một lần nữa không, Khi niềm tin của tôi đã một lần bị đánh cược. Tôi sợ rằng, tôi tin tưởng thêm một lần nữa, nếu như anh không thật sự quay về và cho tôi thêm một nỗi đau nữa. Lúc đó tôi phải như thế nào?