Cuối tuần,dạo các trang mạng một vòng, bất chợt thấy status trên Facebook của một chị lên tiếng chê chồng. Đọc qua thấy chị nói rằng anh là người đàn ông khô khan, cộc cằn và chẳng hề lãng mạn chút nào, ấy thế mà chị em bình luận xôn xao, lại còn có người bày tỏ cả sự ngưỡng mộ. Em tò mò đọc hết một đoạn dài mới hiểu.



"Làm vợ chồng với nhau 5 năm chưa bao giờ thấy chồng nói tình cảm được một câu anh - em, mà toàn tao với mày. Chưa bao giờ thấy được một lần lãng mạn như thế nào. Có những lần định lạc lối, định bước sai. Lão chồng lại kéo về, đơn giản chỉ có câu: "Thôi, đi về".



Vợ chồng với nhau kể cả lúc yêu hay cưới đến giờ cũng chẳng bao giờ có chuyện đi du lịch, hưởng tuần trăng mật hay xem phim. Cũng chẳng bao giờ có hoa hay quà. Vợ cũng chưa bao giờ trách bởi nếu lúc nào vợ thiếu đồ gì đó chồng lại mua cho. Nhớ năm đầu tiên yêu nhau, chồng đi Nha Trang, vợ ở nhà bị câu mất điện thoại. Vợ mếu máo kể lể. Công tác về, chồng về đưa cho hai triệu đồng: "Tiền tao được cho để đi chơi. Tao không mua quà về. Lên xe tao đèo đi mua điện thoại mới".



Tết đấy là sinh viên không có tiền mua quần áo mới. Chồng thì đang cần một đôi dép. Vợ bảo thôi để em về xin tiền bố mẹ mua quần áo, anh mua dép trước đi. Chẳng nói, chẳng rằng anh đèo em đi mua quần áo trước.



Khi yêu được hai năm, anh kể lại, lúc mới quen em đòi đi ăn gà rán. Trong túi anh có 100 nghìn đổ xăng. Anh đồng ý cho em ăn một suất ú ụ. Còn anh chỉ uống nước ngọt. Sau khi chở em về nhà, anh phải dắt bộ 3 km vì xe hết xăng giữa đường. Lòng em đắng.



Lúc yêu nhau em đỏng đảnh. Hôm đấy em phi xe lên cầu uống nước với bạn, gặp trời mưa không về kịp. Đường trơn em thấy mấy người tay lái yếu ngã ra đường. Sợ quá, em gọi cho anh lên đón. Miệng anh mắng: "Mưa gió còn đi chơi". Thế mà 20 phút sau anh đi bộ mang áo mưa lên đón. Em cảm động.



Lúc cưới về lại có em bé luôn. Em than mệt kêu đau người. Anh chẳng ngại massage, bóp chân hay gãi ngứa nhưng miệng anh chẳng nói được một câu: "Em vất vả quá".



Em ốm, anh chạy đi, chạy lại. Cái gì tốt anh mua. Cái gì cần anh sắm. Đêm thức trông em nhưng chưa bao giờ anh nói được câu: "Em mau khỏe nhé".



Có con, anh học thay tã, học cho con ăn, học tắm cho con. Đêm con khóc, anh cũng dậy bế con, công việc nhà anh cùng em xẻ nửa, nhưng chẳng bao giờ anh nói được câu: "Thương em nhất".



Lão chồng em là người như thế đấy. Chẳng có gọi là lãng mạn hay văn hoa. Lão ý chỉ có hành động thôi. Em cần chi nữa. Về nhà thấy chồng nấu cơm như thế này em cũng đủ ấm lòng rồi".




Ảnh anh chồng "khô khan" nấu cơm phụ vợ được chị khoe trên Facebook.




Theo tìm hiểu thì chủ nhân của status này là chị Duyên, quê Phú Thọ. Chị lấy chồng đã được 5 năm và hiện đã là mẹ của hai đứa con. Chồng chị làm nghề lái xe nhưng đang tạm nghỉ ở nhà trông con để vợ đi làm nhân viên văn phòng. Yêu nhau từ thời còn là sinh viên năm hai rồi kết hôn, tính tới nay cũng đã 9,10 năm, vợ chồng chị vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.



Thế mới nói, phụ nữ may mắn hơn nhau ở tấm chồng. Con người anh ấy tuy có thể khô khan, cộc cằn nhưng không có nghĩa anh không yêu vợ
thương
con. Chỉ là cách thể hiện của mỗi người khác nhau thôi. Quan trọng hơn nữa là người vợ phải luôn thấu hiểu, cảm thông cho chồng mình. Người đàn ông tốt là người nói ít nhưng làm nhiều, còn hơn những kẻ chỉ ba hoa hứa hẹn bằng lời nói, nhưng suốt đời làm khổ vợ con!





webtretho