Anh trai với chị dâu em cưới nhau được mười năm rồi. Thế nhưng xui rủi thế nào cả 2 anh chị ấy bị hiếm muộn không có con. Vợ chồng anh chị có công ty riêng về gạch ốp lát, làm ăn phát đạt lắm, xây cái nhà 5 tầng to vật vã ở giữa mặt phố. Xe ô tô mỗi người một con thay đổi liên tục.

Thế nhưng chị dâu ki bo lắm, chẳng bao giờ cho em chồng tiền. Như người ta mà thương em thì cho tiền muốn mua gì thì mua, đằng này chị ấy toàn mua đồ thôi. Lúc thằng con em vào lớp 1 bà ấy mua cho cái bộ ghế chống cận chống gù tận 18 triệu. Mà con em đâu cần thiết mấy thứ đó lắm, ra hàng đồ gỗ mua cái 1-2 triệu là dùng tốt rồi. Từng đó tiền đưa em thì giải quyết được bao nhiêu việc.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Thấy con em còi xương thì bà ấy mua thuốc bổ. Thằng bé cũng chẳng uống đến lại vứt lăn lóc hoang phí kinh khủng. Nhưng người ta có quyền người ta muốn cho mình cái gì thì mình nhận cái đó thôi chứ đâu dám đòi hỏi bao giờ.

Chị dâu sướng đủ thứ nhưng khổ đường con cái. Từ lúc biết cả hai vô sinh nên bỏ bao nhiêu tiền ra để chạy chữa, thụ tinh nhân tạo mấy lần rồi mà vẫn không đậu thai. Chị ấy lấy niềm vui tiêu tiền để lấp đi nỗi buồn con cái, cứ được vài bữa lại thấy đổi xe ô tô mới. Trên trang facebook ngày nào cũng đăng ảnh đi ăn chơi, váy vóc chẳng thấy mặc trùng cái nào.

Còn anh trai em thì cứ cuốn vào công việc kiếm tiền cho vợ ăn chơi. Mỗi lần em mở mồm ra nhờ vả hoặc vay tiền làm ăn thì anh ấy bảo:

“Hỏi chị Khánh ấy, anh không biết đâu.”

Đấy sợ vợ đội vợ lên đầu như anh trai em thế mới giàu. Nhà anh chị ấy lắm tiền thế mà không có con kể ra cũng buồn. Chẳng bù cho vợ chồng em cưới 6 năm làm 3 đứa liền tù tì, nguyên kiếm tiền nuôi con đã đủ bạc cả mặt ra rồi nói gì làm giàu.

Nhiều lúc thấy chị dâu cuốn quýt bế con của em, mua quần áo váy vóc cho các cháu với ánh mắt vô cùng khát khao nên em nửa đùa nửa thật:

“Nhà bác không đẻ được nhưng có điều kiện vậy nuôi hộ em một đứa.”

Em nói vậy thôi mà mặt chị dâu đen lại, còn bảo:

“Cô cứ nói thế.”

“Ơ em nói thật chứ có đùa đâu, em cho nó làm con nuôi của bác luôn.”

Nghe xong chị ấy phớt lờ đi chẳng thấy đả động gì cả. Em suy nghĩ đến chuyện đó là vì thấy có lần mẹ bảo anh chị ấy muốn xin con nuôi. Ơ thế nuôi con cháu trong nhà chẳng hơn là nuôi người ngoài à.

Em mà là chị ấy thì em còn vui quá đi chứ, đằng này chắc sợ con cháu ăn mòn hết tài sản của mình. Vô tình với người nhà như chị ấy bảo sao trời đày cho không có con. Em sẽ chống mắt lên xem chị ấy đi nhận con của người ngoài về nuôi rồi sau này có hậu không.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet