Nghĩ đi nghĩ lại tôi cứ khó chịu trong lòng chẳng biết phải làm thế nào để đòi được nợ nữa. Số tiền đó cũng là mồ hôi nước mắt vợ chồng tôi dành dụm mãi mới có được.

Trước vợ chồng tôi với người bạn đó chơi rất thân với nhau. Hai ông làm chung cơ quan, sau này chuyển việc nhưng gia đình vẫn thường xuyên qua lại. Cứ có dịp gì là mời nhau đến nhà chơi. Chồng tôi coi bạn như người tâm giao, hợp tính hợp nết nên đi đâu cũng có nhau.

Chúng tôi lập hội nhóm sinh hoạt theo kiểu câu lạc bộ rất vui vẻ, đoàn kết. Bạn bè chơi với nhau mấy chục năm nên có gì cũng san sẻ. Ai gặp khó khăn mình có điều kiện thì giúp đỡ.

Cách đây 4 năm bạn xây nhà mới có hỏi vay vợ chồng tôi một khoản tiền. Chúng tôi bàn nhau rồi bảo:

“Nhà tôi giúp được 200 triệu”.

Bạn rối rít cảm ơn:

“Được thế thì mừng quá, mình mượn độ 1 năm sẽ trả cả gốc lẫn lãi”.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com

Ông nhà tôi nói:

“Bạn cứ cầm lo liệu việc, lúc nào có thì đưa lại. Anh em giúp đỡ nhau là chính chứ lời lãi gì”.

Thế nhưng từ đó nhà bạn cứ gặp hết chuyện này đến chuyện khác mãi chưa có tiền trả chúng tôi. Biết bạn khó khăn nên vợ chồng tôi cũng không dám hỏi trước. Nhiều lần ông ấy tự động khất thành ra nể.

Rồi bạn cứ bệnh nọ tật kia đi viện suốt, tiền thuốc thang còn chật vật nói gì đến trả nợ chúng tôi. Đã vậy vợ bạn lại mất cách đây không lâu khiến cả nhà buồn một thời gian dài.

Bất ngờ tháng trước bạn đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim. Con cái đưa đi viện muộn nên không qua khỏi. Tôi với chồng cũng sang nhà giúp lo đám tang bạn đến lúc xong xuôi mới về. Nhà bên đó thì có 2 đứa con, 1 trai 1 gái.

Sau 100 ngày của bạn thì tôi sang nói chuyện với đứa lớn:

“Tình hình là trước kia bố cháu có vay nhà bác 200 triệu nhưng giờ ông ấy đột ngột mất nên bác cũng mong mấy đứa thông cảm, dồn cho hai bác xin lại số tiền đó”.

Thằng con trai nói thẳng với tôi:

“Bố cháu vay là chuyện của bố, bọn cháu có biết gì đâu. Lúc vay bác có làm giấy tờ không, ai chứng minh là ông ấy nợ tiền nhà bác”.

Lúc đó vợ chồng tôi mới ngớ người vì trước kia cho bạn vay tiền cũng chẳng làm giấy tờ gì hết, cứ vậy đưa thôi. Hai nhà rất thân thiết nên tin tưởng nhau là chính chứ ai nghĩ chuyện lại đến mức này. Chúng tôi không có giấy cho vay nợ, còn con cái họ một mực phủ nhận, không chịu trả tiền thay cho bố. Vợ chồng tôi nói nhẹ nhàng tình cảm hết mực nhưng chúng vẫn không đồng ý mới buồn chứ.

Chúng tôi không giàu có gì, số tiền kia phải tiết kiệm mãi mới được. Cho bạn vay là giúp đỡ lúc khó khăn nhưng giờ người mất rồi chẳng đòi lại được. Con cái họ phủi tay thì chúng tôi coi như mất trắng 200 triệu.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama