Thông thường tôi thấy trong các gia đình thì người phụ nữ sẽ đảm nhiệm công việc nấu nướng còn người chồng sẽ ngồi vắt vẻo đọc báo đợi vợ dọn cơm nóng, canh ngọt ra bàn rồi chỉ việc ăn. Nhưng ở gia đình tôi, tôi là “chủ nhân” của căn bếp bởi vì vợ tôi không giỏi nấu nướng cho lắm. Ngày còn bé, cô ấy được mẹ chăm sóc cẩn thận, không cho đụng tay vào công việc bếp núc mặc dù cô ấy rất muốn học (có khi vì mẹ sợ cô ấy vụng về). Còn tôi thì từ nhỏ đã theo bà học nấu ăn nên tay nghề khá ổn. Lúc lấy nhau thì vợ cũng đề nghị học nấu ăn. Nhưng tôi từ chối vì cô ấy hai chục năm ở nhà được yêu thương, bây giờ chỉ vì lấy tôi mà phải học nấu ăn để vào bếp làm nội trợ thì tôi thật không phải. Tôi lấy cô ấy vì muốn được chăm sóc cho vợ hàng ngày cơ mà!