Hai tháng qua, anh đã làm đủ mọi cách rồi. Nhưng trái tim em vẫn không thể nào rung lên được nữa. Em chỉ cảm thấy thương anh. Là thương chứ không phải là yêu.
***
Buổi sáng, em tỉnh giấc bởi vạt nắng tràn vào phòng, tràn vào giường, tràn lên mặt em. Một buổi sáng tĩnh lặng. Chỉ đầy nắng. Em nheo nheo mắt tìm chiếc đồng hồ treo trên tường. Giờ đã là 9h sáng. Tháng 9, mùa chưa thật Thu. Nắng vẫn còn gắt vừa vừa. Nhưng dù sao còn đỡ hơn cái nắng tháng 6, tháng 7. Em với tay bật tùy ý một bản nhạc. Là bản She Will Be Loved của Maroon5.
"Beauty queen of only eighteen
She had some trouble with herself
He was always there to help her
She always belonged to someone else"
Buổi sáng yên tĩnh. Em pha một tách kakao nóng, thêm một chút ít cà phê hòa tan cho thơm. Và thưởng thức buổi sáng.
Nhạc, kakao thơm, ít bánh quy vụn, nắng... tất cả đều thật nhẹ nhàng, thật thư giãn, thật tuyệt vời. Em chẳng nghĩ gì nhiều. Chính xác ra thì là chẳng có gì để nghĩ. Bởi em đã quên bẵng hôm nay là thứ mấy. Em cũng đã quên bẵng hôm qua em đã làm gì. Và đương nhiên, em chẳng nghĩ đến chuyện hôm nay em cần phải làm gì. Có lẽ buổi sáng hôm nay (hay giấc ngủ sâu của đêm qua) đã gột rửa sạch bách mọi thứ trong em? Dám chừng nếu có thể quên cả tên mình thì em cũng dám lắm! Tại sao không? Em không nghĩ điều đó có gì đáng phải bận tâm cả. Vì xét cho cùng thì tên của em nhưng là để người khác gọi chứ có phải là để em gọi đâu mà em cần phải nhớ!
Người khác gọi. Người khác gọi bằng điện thoại. Và điện thoại của em đang reo lên inh ỏi. Bản nhạc chuông cũ rích: I Just call to say I Love You. Em chẳng buồn xem tên người gọi. Bấm trả lời. Đầu dây bên kia:
- Cưng à? Dậy rồi hả em?
Em đáp:
- Vâng!
Đầu dây bên kia:
- Đêm qua cưng có nằm mơ thấy anh không? Anh nhớ cưng quá! Anh qua đón cưng đi ăn sáng nhé!
Em bỗng thấy khó chịu. Cảm giác đúng là vậy. Rất khó chịu. Cái giọng ghét một thì lời lẽ ghét mười. Em cộc lốc:
- Không!
Đầu dây bên kia khựng lại một chút:
- Sao vậy em?
Em chẳng ngăn được tiếng thở dài não nề:
- Chẳng sao! Anh đừng nói cái kiểu sến thối ấy đi! Nghe thật chẳng ra cái gì cả.
Đầu dây bên kia có vẻ choáng:
- Em đang giận anh đấy à?
Em có giận đầu dây bên kia không? Rõ ràng là không. Chỉ là sự khó chịu. Sự khó chịu như thể ăn phải một thứ trái cây hỏng. Không! Nó giống như ăn phải mùn thớt vậy. Nó phải là như vậy mới đúng. Đầu dây bên kia:
- Hay sáng nay ai làm cho em bực mình?
Em cũng chẳng bực mình. Sáng nay em thấy tâm trạng bình thường. Thậm chí còn phơi phới trong giới hạn nào đó đấy chứ! Vậy tại sao em bỗng nhiên gây sự? Biết chết liền. Đầu dây bên kia:
- Thôi, để anh qua nhà em cái đã nhé!
Em đáp:
- Không! Em chuẩn bị đi rồi! Hôm nay qua trường xem lịch nhập học.
Đầu dây bên kia:
- Để anh đưa đi! Từ nhà lên tận trường xa tít thế, để anh đèo em đi!
Em di tay giết chết một con kiến dám bén mảng bò vào vụn bánh quy của em. Nhìn con kiến bẹp dí tự nhiên em cảm thấy hoang mang. Em đáp nhanh:
- Cũng được! Nhưng khi nào đi em gọi sau. Bye nhé!
Rồi em cúp máy không cần nghe bên kia trả lời. Em dẹp đống vụn bánh quy, tu ực một cái hết tách kakao, với tay tắt nhạc. Em bỗng thấy lòng mình trống rỗng lạ kỳ. Như thể ai đó vừa rút sạch cảm xúc trong em đi vậy. Và em bắt đầu cảm thấy bất ổn đến đáng sợ. Hình như em đang gặp những vấn đề nào đó mà nhất thời em chưa gọi ra tên chính xác của nó. Chỉ cảm thấy là lòng em đang đứt gẫy một thứ gì đó rất thân thuộc. Đứt gẫy, phải, đó chính là từ đúng chỉ tâm trạng em lúc này.
Anh không chờ em gọi. Anh đã đứng trước cửa nhà em rồi. Khuôn mặt anh đang rất hốt hoảng.
Em lừng khừng ở trong nhà. Mặc cho anh bấm chuông cửa đến lần thứ 3 rồi. Em ngồi trong nhà, nhìn chiếc chong chóng nhiều màu sắc đang quay chậm chạp. Em biết rằng làm vậy là rất bất lịch sự. Nhưng anh ạ, thứ lỗi cho em, bởi nếu em mở cửa cho anh vào lúc này thì thật em chẳng biết sẽ phải nói gì với anh cả. Em chẳng có gì để nói với anh lúc này cả. Là thật đấy! Không lẽ nói vài câu xã giao nhạt nhẽo kiểu chào anh, chào em? Và nếu anh hỏi em tại sao lại trở nên lạnh lùng với anh như thế này thì em biết trả lời sao? Bởi chính em còn không biết vì sao tự nhiên em lại thấy xa lạ với anh đến thế.
Cái chong chóng quay chậm chạp, uể oải. Tiếng chuông cửa lại vang lên lần thứ 4. Em thở dài. Thấy lòng mình bỗng cứ buồn đến miên man. Tin nhắn đến. Của anh. "Đan Linh, hãy cho anh biết điều gì đang xảy ra đi! Đừng làm anh lo lắng vậy chứ?". Em vô thức bấm phím delete. Hơn 600 tin nhắn của cả em và anh đã gửi cho nhau trong suốt 1 năm qua, chỉ hai thao tác trên bàn phím, đã biến mất không còn dấu vết. Không một chút luyến tiếc.
Khi màn hình điện thoại hiển thị 600 tin nhắn đang xóa, em chỉ cảm thấy mình độc ác với anh quá. Không, là với 1 năm yêu nhau của chúng ta. Anh có lỗi gì không? Không! Anh không hề có lỗi gì cả. Chỉ là ở em, buổi sáng nay, khi anh gọi điện, cũng là khi trong em, một tình yêu bị đứt gẫy. Như thể tòa lâu đài cát bị sóng đánh vào. Và khi sóng rút, nền cát phẳng lỳ như thể trên đó chưa từng có một tòa lâu đài nào được xây vậy. Lòng em bỗng sạch bách anh.
Một năm trước, khi chúng mình còn chưa là gì của nhau, em đã từng chép tay bài viết Hãy Nói Yêu Thôi, Đừng Nói Yêu Mãi Mãi của anh Phạm Lữ Ân đăng trên 2! để tặng anh. Em cũng đã từng nửa đêm đứng dưới cửa nhà anh chỉ vì tối ấy hai đứa chat sms với nhau, anh bảo: Nếu em ở bên anh lúc này, anh sẽ hát cho em nghe. Và nửa đêm, em trèo cửa, vẫy xe ôm chạy thẳng đến nhà anh.
Nghĩ lại vẫn thấy run. Và đêm ấy, anh đã hát cho em nghe không chỉ một bài mà đến 6 bài. Hai đứa co ro bên hồ Tây và anh đã ôm em. Lúc anh ôm em, em hạnh phúc đến nghẹn ngực. Nhưng khi chúng mình hôn nhau, em thú thật, nụ hôn ấy chẳng thú vị chút nào cả. Và cả đến mãi sau này, khi chúng mình đã yêu nhau, em cũng chưa khi nào cảm thấy nụ hôn với anh khiến em thích thú. Em chỉ thích ôm anh và được anh ôm thôi. Thật sự là vậy.
Liệu có phải vì nụ hôn mà em sớm hết yêu anh? Em đã từng nghe người ta nói, tình yêu mới khiến nụ hôn trở nên tuyệt diệu. Những thứ na ná tình yêu sẽ chỉ cảm nhận được môi và lưỡi của đối phương trong miệng của mình mà thôi. Liệu có phải em đã hết yêu anh ngay từ khi chúng ta hôn nụ hôn đầu tiên? Kể từ đêm đó, anh và em trở thành người yêu của nhau. Trong suốt một năm yêu nhau, anh không khi nào yêu em ít đi cả. Chỉ có thêm nhiều hơn lên. Còn em? Em đã yêu anh thế nào?
Em đã từng rất yêu anh. Trong suốt 3 năm cấp 3 và cả năm đầu tiên Đại Học, em đã từng rất yêu anh. Em nhớ như in lần đầu gặp anh khi nhận lớp hôm khai giảng vào 10. Em thích anh mê mệt. Em đã làm đủ mọi cách để trở thành bạn của anh sớm nhất. Sau này anh bảo anh cũng đã yêu em từ hồi ấy nhưng anh nhút nhát nên không dám mở lời. Hai đứa cứ song hành đi hết lớp 10, lớp 11 rồi lớp 12. Thi Đại học, em và anh đăng ký cùng một trường. Và đỗ. Nhưng cũng phải hết năm đầu tiên của thời sinh viên anh mới dám ngỏ lời yêu em sau hàng loạt cách dẫn dụ của em. Những tưởng ước mơ suốt 4 năm trời khi trở thành hiện thực thì tình yêu ấy sẽ trở nên tuyệt vời, ai ngờ...
Một năm yêu anh, một năm em đã rất nỗ lực để trở thành cô bạn gái tuyệt vời của anh. Bao nhiêu dự định, ấp ủ, mơ mộng của 4 năm trước đó, em đã đem ra hết để áp dụng cho tình yêu của chúng ta. Em bày ra đủ trò để hai đứa thể hiện tình yêu với nhau. Lần nào anh cũng hoàn thành xuất sắc. Còn em, lần nào cũng đổ bể vì cảm giác tụt hứng giữa chừng.
Có một lần, em muốn hai đứa chơi trò viết thư cho nhau rồi giấu ở khắp nơi, anh nhớ không, khắp giảng đường và khuôn viên. Anh đã hì hục hết hai ngày trời để viết hơn 100 lá thư rồi giấu khắp nơi. Hai đứa đi dò dẫm từ 2h chiều đến tận 11h đêm mới tìm ra 98 lá thư. Có thư anh chôn dưới đất, hai đứa đếm đủ số bước chân từ điểm giấu lá thư trước đến nơi giấu cất lá thư sau. Có thư anh bắt em phải rung mạnh thân cây để nó rơi xuống. Lại có những lá thư được anh dán khéo léo dưới gầm cầu thang. Em háo hức như đứa trẻ nhỏ đi tìm những phần quà bí mật. Như đi tìm kiếm kho vàng.
Anh ạ, lúc đó em nghĩ, anh chính là kho vàng lớn nhất của đời em.
Đến phiên anh, em chỉ viết được đúng 3 lá thư và cất giấu được ở hai nơi hai lá, lá cuối thì em chẳng nhớ nổi em giấu ở đâu nữa. Và nội dung thư thì nhạt hoét với việc ghi ra 10 điều ở anh mà em yêu (trong đó thực sự chỉ có 3 điều và nó bị lặp lại bằng đủ câu chữ khác nhau). Em đổ lỗi cho việc thiếu sáng tạo ở mình. Anh thì toe toét cười và bảo: Anh yêu em cả sự thiếu sáng tạo ấy.
Một năm yêu nhau, em chỉ giỏi bắt lỗi anh. Mà toàn những lỗi rất ngớ ngẩn. Anh nhớ có lần anh lỡ khoác vai cậu Hiếu bạn thân anh không? Thế mà em cũng mắng anh té tát rằng anh là loại không đứng đắn. Tất cả chỉ vì cậu Hiếu ấy thuộc giới tính thứ 3. Rồi có lần, anh đến đón em trễ vì lý do xe xịt lốp, em đã bỏ về trước cùng một cậu bạn khác. Vậy mà anh cũng chẳng giận em. Anh chỉ nói: Em về đến nhà an toàn là tốt rồi.
Liệu có phải vì anh quá hiền lành nên em bắt đầu thấy chán anh?
Cũng sẽ phải có chút nào đó tình cảm của em dành cho anh trong suốt 1 năm qua chứ? Em biết là có đấy. Em chắc là có đấy. Nhưng hiện tại thì em chưa nhớ ra. Dường như những đoạn ký ức ấy đều đã bị đứt gẫy hết cả vậy.
- Em có nghĩ là thời gian này em đang stress vì vụ thi cử vừa rồi?
Anh dịu dàng hỏi khi hai đứa ngồi với nhau trong một quán cà phê quen thuộc. Em lắc đầu. Vụ thi cử vừa rồi không hề căng thẳng với em. Vì em vẫn muốn ở Việt Nam chứ chưa muốn đi du học. Thế nên thi chỉ là để xem sức mình đến đâu thôi.
- Hay là vì chuẩn bị nhập học trở lại nên tâm trạng em không vui?
Anh lại đưa ra một lý giải khác. Lý giải sau càng lúc càng thiếu thuyết phục. Anh vẫn không chấp nhận việc em nói em đã hết yêu anh là sự thật. Đến cả em cũng không tin rằng em đã hết yêu anh chỉ trong một buổi sáng khi anh gọi điện đến phá tan không gian đang bình yên của em kia mà. Nhất là tối hôm trước, bây giờ thì em nhớ rồi, hai đứa còn đi chơi với nhau, cười đùa rất vui. Và anh còn mua tặng em một cái chong chóng sặc sỡ nhiều màu kia mà.
Nhưng anh ạ, em đã hết yêu anh là thật đấy. Hết sạch.
- Liệu có giải pháp nào tích cực hơn giải pháp chia tay không hả em, Đan Linh?
Anh nhìn em cầu cứu. Em chẳng biết trả lời với anh ra sao nữa dù rằng trong lòng em đã thấy rõ rệt lắm rồi, em sẽ không quay lại với anh đâu. Nhưng em vẫn bảo:
- Hãy cho em hai tháng để em suy nghĩ, được không?
Anh lắc đầu:
- Hai tháng là những 60 ngày, không đâu! Một tháng em nhé! Anh sẽ đợi em một tháng. Anh xin em đấy, một tháng là quá dài với anh rồi.
Em thở hắt ra:
- Em chỉ sợ một tháng sau anh sẽ chỉ nhận được câu trả lời đau lòng!
Anh cuống cuồng:
- Được mà! Được mà! Hai tháng! Hai tháng em nhé!
Không lẽ em sẽ lại nói rằng hai tháng khác gì một tháng đâu? Nhìn anh, em không cam tâm nói ra điều ấy. Vâng! Hai tháng nữa...
Tình yêu có thể chết bằng nhiều cách. Chết vì nó không đủ dung lượng niềm tin cần thiết để sống. Chết vì nó không đủ cân lạng cảm xúc cần thiết để tồn tại. Tệ hơn cả, nó cũng có khi chết bất đắc kỳ tử kiểu sớm mai tỉnh giấc, chợt thấy lòng nhẹ bẫng. Như em. Như tình yêu của chúng ta. Thấy lòng thanh thản đến lạ kỳ. Cảm như vừa gột bỏ đi một điều gì đó trong tim mình. Sớm nay bỗng biến mất như một làn khói. Biến mất như một làn khói.
Chết cũng có khi vì nhận ra cả hai đã đi đến ngõ cụt cuối cùng. Kiểu điểm tận cùng của tình yêu. Cũng lại có những tình yêu chết vì nó đã bị thương nặng quá! Những tổn thương liên tiếp khiến nó không trụ lại được. Và chết. Chết như cách dứt bỏ. Thậm chí, có nhiều tình yêu chưa kịp bám rễ vào đời nhau thì đã bị bão bứng gốc. Tệ hơn, có khi chưa phải là tình yêu, đó mới chỉ là mọt cảm xúc nhất thời, vậy mà cũng đã chết.
Khi tình yêu chết đi. May mắn thì cả 2 bên chết cùng thời điểm nên nỗi buồn chia đôi. Thường thì chỉ có 1 người thấy được tình yêu chết. Người còn lại đương nhiên, chết đứng vì người kia quyết định ra đi. Nên mới sinh ra những bi kịch tình yêu. Em biết rằng anh sẽ rất đau lòng nhưng em biết làm sao khi trái tim em lúc này đây đã rỗng không. Anh ạ, như một làn khói mỏng, tình yêu của em dành cho anh đã chỉ còn là như vậy, trong em.
Những bó hoa được gửi đều đặn mỗi ngày. Những cuộc điện thoại từ tổng đài quà tặng âm nhạc vào lúc 10h30 tối. Những người bạn thay phiên nhau rủ đi xem phim, đi nghe nhạc, đi chơi. Và người bạn nào cũng đem đến cho em những câu chuyện về anh, về tình yêu của chúng ta. Em biết, anh đã rất cố gắng. Hai tháng qua, anh đã làm đủ mọi cách rồi. Nhưng trái tim em vẫn không thể nào rung lên được nữa. Em chỉ cảm thấy thương anh. Là thương chứ không phải là yêu.
- Anh buông tay nhé!
Anh nói vậy khi hai đứa gặp lại nhau. Em gật đầu. Chạm khẽ vào bàn tay anh:
- Em xin lỗi!
Anh cười buồn:
- Không có kinh nghiệm nào được rút ra sau tình yêu này, em nhỉ?
Em cũng cười buồn:
- Có chứ! Một kinh nghiệm buồn để biết tình yêu là một cảm xúc rất mong manh. Nó có thể chết đi bất cứ lúc nào mà ta không thể biết.
Anh thở dài:
- Anh sợ cái thứ kinh nghiệm ấy! Nó thật dễ hủy hoại mọi niềm tin vào sự bền vững của cuộc đời.
Em lắc đầu:
- Đừng thế chứ anh! Tình yêu trong em chưa chết đâu. Cái đã chết là cảm xúc của em dành cho anh mà thôi!
Anh cười:
- Tình yêu không bao giờ chết đi. Mà nó chỉ chuyển hóa từ người này sang người khác, phải không?
Em cũng cười:
- Chắc là vậy đấy!
Rồi đứng lên, em chào tạm biệt anh để về. Em biết, anh sẽ mất thêm vài ngày nữa để buồn. Nhưng chắc chắn, sau đó, anh sẽ lại bắt đầu với một tình yêu mới - một tình yêu thực sự là của anh. Cũng như em, rồi sẽ tìm thấy một ai đó thuộc về em.