Tôi và chồng kết hôn với nhau sau thời gian hơn 1 năm yêu đương. Thế nhưng mẹ chồng lại không thích tôi, bà phản đối ác lắm, nhưng vì tôi lỡ bầu bí nên bà đành phải chịu.



Chồng tôi là người nhu nhược, anh yêu tôi nhưng lại nghe lời mẹ răm rắp, phàm là việc mẹ anh đã quyết anh không bao giờ dám trái ý. Hoặc khi nhà có chuyện hay hai đứa có bất đồng gì, mẹ nói gì anh đều nghe theo.



Bố mẹ chồng tôi đã về hưu, còn anh đang làm trong một công ty xây dựng, thu nhập cũng ổn, đủ ăn tiêu và dư giả ra một chút để tiết kiệm.



Vì bà chẳng ưa tôi, nên những ngày tháng làm vợ làm dâu của tôi thật sự như ác mộng. Sáng sớm tinh mơ, tôi phải dậy nấu nướng cho đại gia đình trong khi bầu bí mệt mỏi vô cùng, việc nhà từ A đến Z đều đến tay. Đã thế mẹ chồng chưa bao giờ hài lòng, bà luôn miệng chửi bới, xét nét tôi vô cùng cay nghiệt.



Mà chẳng biết mẹ nói gì với chồng, anh không còn thương tôi nữa mà cũng quay ra thái độ, mắng mỏ và xa lánh vợ.



Ngay cả khi tôi sinh con, mẹ chồng càng ghét, bởi tôi sinh con gái không đúng ý bà. Nuôi con cực vô cùng, vì con gái bẩm sinh sức khỏe yếu, lại hay ốm sốt triền miên, vậy mà chỉ một mình tôi lo, mẹ chồng chưa bao giờ động tay giặt cho con cái tã hay pha cho con gái chén sữa...



Rồi khi con tôi 9 tháng tuổi thì tôi phát hiện chồng có bồ. Thời điểm đó tôi đau khổ vô cùng, cảm giác cả thế giới này gần như sụp đổ, không có chút sức lực nào để đứng lên. Chồng tôi đi sớm, về muộn, đi cả ngày về mà chả buồn ngó con lấy một lần. Thậm chí, mẹ chồng con ra mặt bênh con trai, bóng gió ép tôi đi khỏi nhà.



Tôi chịu đựng như thế đến khi con tròn 1 tuổi thì ly dị. Đời này, có chết tôi cũng không quên được khoảnh khắc chồng đặt bút ký vào đơn nhanh như thể anh chờ đợi điều này đã lâu lắm rồi.



Tôi dọn ra khỏi căn nhà ấy, về với bố mẹ đẻ. Nhà chồng chưa một lần thăm hỏi chứ đừng nói đến chu cấp. Nhưng tôi không cần, tôi sẽ cố gắng đi làm để tự nuôi con.



Nhà hỗ trợ của nhà ngoại, tôi mở một quán cà phê nho nhỏ, kinh doanh mỹ phẩm, quần áo qua mạng. Cũng may ông trời còn thương, phú cho tôi làm ăn phát đạt. Mọi thứ cứ thế trôi đi suôn sẻ, nỗi đau trong lòng cũng nguôi ngoai, duy chỉ có điều, tim tôi vẫn nhói lên khi con gái hỏi bố ở đâu.



Mười năm trôi qua vùn vụt, con gái tôi đã lớn, đã đi học và rất ngoan. Mọi thứ tưởng thế là an bài, ai ngờ một ngày tôi gặp lại chồng cũ.



Hóa ra sau ngày chia tay tôi mấy năm, công ty anh phá sản, anh thành ra thất nghiệp, trước đấy có bao nhiều tiền của, anh ăn chơi gái gũ hết cả rồi. Căn nhà đang ở phải bán đi, cả gia đình chuyển về khu tập thể cách nhà tôi không xa làm mấy.



Kể từ hôm gặp lại, chồng cũ thường xuyên tìm tôi làm phiền, nhất là khi biết tôi không tái hôn, anh ta thậm chí còn đòi tôi "nối lại tình xưa". Tất nhiên tôi chẳng dại mà đồng ý, giờ tôi sống 1 mình vô cùng thoải mái. Chẳng biết anh ta nói với mẹ thế nào, cả bố mẹ chồng cũ đều đến tìm và cầu xin tôi tha thứ, cho họ cơ hội được nhận con nhận cháu.



Tôi quả thực thấy khó chịu vô cùng, cũng không biết nên làm gì bây giờ nữa. Tôi không muốn dính dáng gì đến người cũ nữa, nhưng thú thực tôi cũng có chút động lòng khi chồng mang con gái ra cầu xin tôi. Liệu tôi có nên mở lòng cho nhà chồng cơ hội, để con gái tôi có bố có mẹ, có ông bà nội ngoại tử tế hay không?




st