buồn và thất vọng, ko nt, ko nc từ hôm qua rồi.


các chị ơi, ngy e nói với e câu này "hạnh phúc của e là ăn mà ko bh phải trả tiền"


Cứ khi nào e rủ a ấy ăn gì đó là a ấy phải nghĩ xem a có thích món đấy ko , nếu ko thì e ko bh đc ăn. khi nào a có hứng e mới đc ăn, mà phải là những món do a gợi ý. Mà e nào có phải thích ăn món gì đắt tiền, nhà hàng đâu, toàn bún, mỳ, chè...vỉa hè, vì e cũng muốn tiết kiệm cho a, mà tuần thường đi ăn có 1 lần với nhau chứ mấy. (mà a toàn dắt e đi ăn chè đỗ đen là chính )


E thích ăn mỳ vằn thắn lắm, e hay nt rủ a đi, nhưng a đưa e đi đc đúng 2 lần (đc lần a hứng lên) còn những lần sau a chả bh thèm đếm xỉa đến. mà cằn nhằn "sao e lúc nào cũng ăn" "a sợ e rồi", xong nói với e câu kia


e thất vọng khủng khiếp. từ ngày đầu yêu những lần đi ăn e đã tranh trả tiền với a, nhưng a ko để e trả ( sợ xấu hổ lúc quán đông ), quán mà chỉ có 2 đứa thì a cũng để e trả luôn.


CÒn ăn uống gì thì cứ phải a cho đi mới đc ăn, phải là món a cũng thích, còn món e thích mà e đề nghị thì ko bh đc chiều


E nghĩ a nói với e câu kia cũng là dồn nén sau bao ngày a cay cú ấm ức vì phải trả tiền mỗi khi đi chơi với e


Vậy mà thỉnh thoảng a vẫn kể với e cho người này vay 1 triệu, người kia 2 triệu


Có vài chục nghìn với ngy mà tính toán, nói cái câu kia e ko ngửi nổi nữa.


E có nên giải tán?