Mình đến với nhau thật tình cờ, thời gian qua mà em ngỡ như đã quen anh từ lâu lắm. Anh hơn em 9 tuổi, đã trải qua không ít mối tình. Còn em, 23 tuổi mới biết yêu lần đầu và anh là mối tình đầu đó. Em không xinh đẹp, không ăn diện, nổi trội, nhưng thời sinh viên cũng không ít chàng trai dành tình cảm cho em. Vốn là đứa sinh ra trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, lại nhiều cảm xúc và nhạy cảm, thiếu thốn tình cảm gia đình. Dù không ít khi em thấy mình cô đơn nhưng chẳng hiểu sao em lại không thể mở lòng đón nhận tình cảm của bất kì chàng trai nào. Bạn bè nói vì em quá nhiều điều phải lo lắng nên chẳng còn tâm trí để mà yêu. Em cũng không biết nữa.


Và rồi em quen anh. Anh là hàng xóm ở cùng xóm trọ. Thật tình cờ, anh lại là bạn của bạn em và là bạn học cùng đại học của cô giáo em ở quê. Mới đến xóm trọ, bác chủ nhà đã giới thiệu anh là thầy giáo dạy học cho trung tâm, học cùng trường với bọn em. Tuy vậy, vẻ ngoài của anh khác hẳn với hình dung của em. Tuy là thầy giáo, nhưng anh có gương mặt dữ tướng, cả em và bạn em đều phải sợ không dám tiếp xúc. Anh có thói quen gặp người lạ thường không tỏ ra hòa đồng và thể hiện cái uy của mình, với chúng em cũng vậy. Và điều đó khiến bạn em kết luận " ở cái xóm trọ này, tao ghét nhất anh H ". Nhưng khi nghe và nhìn thấy anh đánh đàn, em đã nghĩ rằng " vẻ ngoài của anh chưa chắc đã giống tâm hồn của anh" . Em vốn là đứa có chút năng khiếu về nghệ thuật, nhất là mảng hát hò, dĩ nhiên hình ảnh một chàng trai vừa ôm cây đàn ghita vừa hát cũng gây một ấn tượng đặc biệt với em. Ngày qua ngày, chúng ta thân nhau hơn, anh và em hay ngồi đàn và hát. Anh hài hước, cởi mở, lại là người nói chuyện thông minh- đó đều là những điểm thu hút em. Và rồi , như định mệnh, cô bạn cùng phòng em về quê mấy ngày, chỉ còn lại anh và em. Thay vì 3 anh em đi uống nước, nói chuyện như trước đây, mấy hôm đó chỉ có em và anh đi với nhau. Tình cảm bắt đầu nảy sinh rõ rệt từ đó.....


Trong thời gian đó, cũng có một chàng trai rất nhiệt tình với em, khi em vẫn chưa xác định được tình cảm của mình dành cho anh là gì -em vẫn đi chơi với người đó. Cuối cùng , em cũng có câu trả lời. Cái ngày em đi chơi với anh kia , em có trang điểm , xinh đẹp hơn 1 chút. Vẫn là thói quen, đi chơi về em ghé qua phòng anh, khoe món quà ẹm nhận được. Hôm đó anh khen em xinh, ánh mắt anh nhìn em không giống mọi ngày. Em và anh nói chuyện rôn rả đến tận 3h sáng em mới nhớ ra là đã khuya, em phải về đi ngủ. Trở về phòng, lòng em nôn nao khó tả, em lắng nghe ngôn ngữ của trái tim mình và biết rằng em đã thích anh mất rồi.


Khó khăn lắm em mới biết thế nào là yêu một người, em đã dùng tất cả sự dũng cảm của mình để bày tỏ với anh. Em vừa lái xe về quê, vừa nhắn tin cho anh " em thích anh mất rồi, anh có thích em không?" . Chờ đợi trong thấp thỏm lo âu, hồi hộp....


Và những gì em nhận được đó là: " em và anh không hợp tuổi vì Thân và Hợi kị nhau, có yêu nhau rồi cũng không đến được với nhau, người khổ nhất là em, anh không muốn làm người yêu anh phải khổ vì anh. Vì thế chúng ta không bắt đầu để không phải kết thúc". Tim em như chết lặng khi đọc được những dòng này. Em tôn trọng quyết định của anh.


Nhưng ngày ngày nhìn thấy nhau, em không làm được, em không thể tỏ ra như không có chuyện gì được. Và rồi, chúng mình cũng yêu nhau. Nhưng éo le làm sao, anh cho em một cái hạn đó là " anh sẽ ở bên em đến khi em hoàn thành những công việc mà em cần vượt qua, tức là đến hết tháng 12 thì chúng ta dừng lại. Anh không muốn yêu nhau sâu đậm, lâu dài mà không đến được với nhau thì em sẽ rất khổ, mà anh không muốn điều đó." Em gật đầu đồng ý vì nghĩ rằng được ở bên anh dù ngắn ngủi cũng đủ làm em hạnh phúc rồi. Em sẽ sống hết mình vì hiện tại, còn tương lai cí phải đau khổ vì xa anh, em cũng không hối hận. Em cũng được nhận những niềm vui, những giọt nước mắt trong thời gian yêu anh có thời hạn đó.


Nhưng mọi chuyện như một giấc mơ. Em vốn là đứa thiếu thốn tình cảm gia đình nên em rất quý người thân của anh, sau môt thời gian hai đứa yêu nhau, em có nói chuyện chân thành với chị gái của anh. Và rồi, như là định mệnh, chị anh đi xem tuổi hai đứa, kết quả là chúng mình hoàn toàn có thể đến với nhau! Em như vỡ òa trong hạnh phúc! Và em biết anh cũng vậy.


Tình cảm của hai đứa lớn dần thêm. Anh cho em biết thế nào là yêu thương , là hạnh phúc. Ở bên anh, em như được bù đắp những gì mình còn thiếu xót vậy. Mọi khó khăn, rắc rối đều được anh giải quyết đơn giản. Những nỗi buồn tưởng chừng to lớn của em đều được anh hóa giải nhẹ nhàng. Em nhủ lòng sẽ cố gắng thật nhiều để có thể cùng anh đi đến tận cùng của hạnh phúc, cùng anh xây dựng cho sự nghiệp, cho một tổ ấm chung mà tuổi thơ em chưa có được vẹn tròn.


Ở cùng xóm trọ, không tránh khỏi những lúc có hai đứa riêng với nhau, anh lại là người từng trải, còn em hồn nhiên, chân thành và cuồng nhiệt hơn cái tuổi 23 của mình- chuyện hai đứa đi quá ranh giới là điều khó tránh khỏi. Em vẫn tưởng mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, tưởng mình đã cố gắng thật nhiều cho hạnh phúc mai sau, nhưng mọi thứ như một giấc mơ , đến giờ em vẫn chưa bừng tỉnh.


Sau cái phút giây thăng hoa của cảm xúc và thể xác ấy, cả em và anh đều thấy em không hề đau đớn và chảy máu. Em hoang mang hỏi anh rằng " sao em không đau và chảy máu như người ta vẫn nói ?"


Anh trả lời " Anh không biết " .


Ngay trong giây phút đó, em đủ nhạy cảm để biết rằng anh đang nghi ngờ em, nghi ngờ em không hề ngây thơ, trinh bạch như em đã nói, đã thể hiện bấy lâu nay.


Nước mắt em rơi, lăn dài trên má....


Em hỏi anh " anh có tin em trải qua chuyện đó với anh là người đầu tiên không ? "


Anh trả lời " anh không biết, theo như kinh nghiệm của anh và bạn bè anh đã nói , con gái còn chưa từng quan hệ là phải có một lớp màng, sẽ bị vướng khi người con trai đưa vào, nhưng của em , anh không hề thấy cái đó".


" Nghĩa là anh không tin em ?"


" Vì không có cơ sở để tin, sác xuất của những người bẩm sinh không có là rất nhỏ,hoặc chơi thể thao làm mất cũng rất nhỏ".


" Thôi , anh không cần phải nói thêm gì nữa, cuộc đời này dành cho em nhiều nỗi đau rồi, thêm một nỗi đau nữa cũng không sao, số phận em sinh ra đã vậy, anh không cần nói thêm gì nữa đâu. Em có nói gì em cũng không tin, nhưng chẳng lẽ ở gần nhau lâu như thế, em chân thành và tự nhiên như thế, chẳng lẽ anh nghĩ em đã diễn kịch suốt thời gian qua ?"


" Anh không biết, anh không khẳng định, anh cũng đang cố gắng để tin em, nhưng thật sự quá khó"


Em biết phải làm gì đây để thanh minh cho mình? Em coi trọng danh dự, nhân phẩm là vậy, chịu tiếng oan là lừa dối em không chịu nổi, mà quan trọng đó lại là suy nghĩ của anh!


Em đau đớn cho mình, cho những cô gái phải chịu nỗi oan ức như em ? Chẳng thể nói gì để thanh minh cho mình nữa rồi. Con gái ơi, còn bao nhiêu bất công đối với con gái nữa đây ?