Chuyện của em thì cũng khá là phức tạp nhưng bây giờ em thật sự cần một ngọn đuốc sáng soi đường chỉ lối.



Em và anh quen và yêu nhau từ tháng 26/10/2013. Anh kém em 1 tuổi. Khi ấy em còn là sinh viên năm cuối.


Đợt Tết (chính xác là mùng 2 Tết/2014) anh có về nhà em, gia đình đón tiếp cũng rất niềm nở, mọi người đều tỏ thái độ quý mến anh.


Tháng 12/2013 anh đi làm, công việc tuy cũng bận rộn nhưng anh vẫn sắp xếp thường xuyên để ra với em.


Đợt 30/4-1/5/2014 anh thuyết phục em về nhà anh. Sau khi em từ nhà anh về thì có một chút vấn đề là mọi người trong nhà anh không thích em lắm và có phần ngăn cản vì điều là em ở xa và nhìn gầy, sẽ khó khăn trong việc sinh nở sau này (chuyện này mãi về sau qua các cuộc nói chuyện em mới có dịp hỏi anh)


Sau đợt này, cuối tuần đó anh có lên với em, bạn cùng phòng anh về quê nên anh ngủ lại, em cũng sợ anh muốn làm gì nên đi ngủ trước, sáng hôm sau bọn em có gần nhau 1 chút (chỉ là ôm hôn) nên anh có cởi khuy quần của em ra (khi ấy em mặc yếm với áo phông đi ngủ nhưng em phản đối nên anh dừng lại.


26/6 là sinh nhật anh, em muốn tặng quà cho anh nên cuối tuần đó em có về nhà anh thì bố mẹ anh cũng đón tiếp em nhưng mọi người có vẻ không vui lắm, bác trai thì vẫn khá là niềm nở với em, qua cảm nhận của em thì là vậy nhưng bác gái thì giữ thái độ lạnh lùng với em.


Dù biết vậy nhưng trong lòng em chưa hề nghĩ sẽ làm điều gì đó như kiểu gạo nấu thành cơm rùi thì gia đình phải chấp nhận vì em biết được như thế chỉ là hạ sách thôi.


Sau đó thì em cũng vừa tốt nghiệp, em ở lại Hà Nội để học thêm chứng chỉ kế toán, những lần đó anh có gọi em về. Mỗi lần về là khoảng 2-3 ngày, anh thuê nhà bên ngoài chứ không dẫn em về nhà, ngôi nhà anh thuê ấy gần chỗ anh làm cách nhà anh 6km. Khi đó anh có nói chuyện muốn em về đấy 2 đứa cùng ở và cùng đi làm, anh sẽ tìm việc cho. Em nghĩ như thế khác gì sống thử nên em sợ, em sợ mọi thứ qua đi chỉ còn mình em chênh vênh nên em không đồng ý.


Về đấy nhiều lần, có 1 lần anh trực nên bọn em ngủ lại cơ quan anh, ở đấy có 2 giường, bọn em nằm riêng, nhưng sáng sớm 2 đứa lại gần nhau và rồi chuyện gì đến cũng đến, em đã trao cho anh cái quý giá nhất của đời con gái. Về sau này có đôi lần em hối hận 1 chút nhưng lại tự nhủ, mình làm gì cũng có lý do vậy nên không nên hối tiếc điều gì cả.


Mọi chuyện bọn em cứ thế êm đẹp trôi qua, nhưng đâu ai hay chữ ngờ.


Vào ngày em đang đi làm ở ngoài Hà Nội, anh gọi điện báo tin em biết bố anh mất vì căn bệnh ung thư. Ngày đó là 14/12 Âm Lịch


Sau ngày đó những cuộc điện thoại của anh không dồn dập hỏi han em như trc, em không lấy thế làm buồn, em tự nhủ phải động viên anh… Nhiều khi em buồn em không biết làm gì lại nhắn tin cho bạn anh (em tình cờ biết được sđt của bạn anh vì muốn gửi quà cho anh) thì bạn anh bảo yên tâm đi vì anh ấy chỉ có mình em thôi, cố gắng khi nào qua 100 ngày bố anh thì mọi thứ sẽ ổn.


Rồi cũng đến ngày gần Tết, em vì không muốn xa anh quá lâu nên 14/2/2015 em đã đặt socola và đem về chỉ gặp để đưa cho anh, em đã khóc rất nhiều.


Em cũng nào đâu hay, Tết về bố em cấm không cho ra Hà Nội làm nữa, bảo em ở nhà để người nhà làm mối cho 1 anh tử tế gần nhà. Anh biết chuyện đã rất buồn. Em cũng buồn nhưng em nghĩ quan trọng vẫn là 2 người nên em đã níu anh để anh không buông tay em. Lúc này trong nhà em cũng có rất nhiều người nói lời qua tiếng lại làm em buồn bực và cứ mỗi lần như vậy em lại gọi hoặc nhắn tin với anh để anh


Cơn bão trước chưa kịp qua, cơn dông tố lại kéo đến, anh rể của anh mất vào tháng 4/2015 (nhà anh chỉ có 2 chị em, chị anh sinh năm 1990, lấy chồng ở Sóc Sơn Hà Nội và có 1 cô con gái sinh ngày 8/3/2014) và lần này thì chuyện tình cảm của em cũng bắt đầu rơi.


Đợt 30/4-1/5 em nói dối gia đình là đi ăn cỗ và ngủ lại nhà bạn nhưng thật ra em về nhà anh, về lần này mẹ anh vẫn còn buồn nhưng có vẻ đã quan tâm em hơn.


Sau hôm đó em về thì nhà em bố lại biết chuyện thông qua 1 ng bạn của em (điều này cũng chỉ là vô tình) bố em quát mắng em nhưng em đã chối đi để bố không “truy cứu” nữa song em vẫn rất giận bố. Vì trong chuyện tình cảm của mình em không giấu anh điều gì, lần này em định bỏ nhà đi, anh đã giận em và bắt em suy nghĩ, bảo em là bây giờ anh không thể nghĩ được điều gì cả nên em phải nghĩ đi rồi bọn em có 1 quãng thời gian im lặng cũng khá lâu (gọi là im lặng vì không quan tâm nhau nhiều như trc nhưng vẫn đôi khi nhớ nhau thì lại gọi hoặc nhắn tin).


Thế rồi anh im lặng mãi nên em đã tìm fb và nói chuyện với 1 người bạn gái cũng khá thân thiết với anh nói chuyện và nhờ bạn anh ấy rủ anh ấy đi đâu đó cho khuây, bạn ấy đã bảo anh là có thế nào thì nên nói rõ ràng với em chứ đừng để em chờ đợi như vậy. Ngay sau đó anh gọi cho em và nói những lời gì quả thật em không nhớ vì lúc đó lòng em đau và không muốn nhớ, em chỉ nhớ đúng 1 câu mà em cho nó là quan trọng: “buông tay không có nghĩa là hết yêu” và hẹn em ngày thứ 7 hoặc chủ nhật về gặp anh nhưng em sợ lần gặp ấy sẽ nói với nhau lời chia tay nên em đã không về. Thay vào đó, thứ 3 tuần sau đó (cũng chính là tuần trước) em đã về gặp anh. Em đã gắng để không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, anh hỏi em rất nhiều câu quan tâm nhưng em chỉ nhớ mỗi 1 câu: “ai đầy em mà em như vậy, trời đầy em à?”.


Tối hôm đó anh có gọi em hỏi sao mà gầy vậy…


Đêm hôm thứ 2 vừa rồi lúc 1h sáng bố em có vào mượn điện thoại em để lên mạng xem bóng đá (trc bố cũng dùng đt giống em nhưng bây giờ không dùng nên không xem bằng đt bố được) em sợ bố lấy số điện thoại anh làm phiền anh nên em đã nhắn tin fb cho anh bảo em sẽ đi (ý định của em là đi vì bảo vệ tình cảm của mình)


Anh đọc nhưng không trả lời em, em vẫn coi như bọn em chưa hề chia tay nhưng ngay hôm sau em nhận được tin nhắn anh: “A ngĩ.đã đến lúc a đj.e đc ntn là a yên tâm rùj”


Mãi 2 hôm sau em mới nhắn lại cho anh: “Đừng buồn. Em không trách anh đâu.”


Rồi anh nhắn tin qua điện thoại em là “anh chỉ muốn nói lời xin lỗi thôi.”


“Vì 1 điều mà em giờ vẫn đang sống rất tốt. Em cũng không bắt anh hứa phải chờ đợi em. Từng ngày qua em vẫn đang cố gắng.


Khi nào đủ tự tin để yêu anh em sẽ trở về gặp anh. Hãy cười thật nhiều nhé.


Có thể là sẽ là một kết thúc hoặc là một khởi đầu mới. Điều đó không quan trọng nhưng em muốn gặp anh thêm 1 lần nữa.


Đấy là khi em đủ tự lập để quyết định hạnh phúc của đời mình.


Đủ vững vàng để không gục ngã vì bất kỳ điều gì.


Hẹn anh một ngày mưa...”. Đây là lời em định nói làm lời cuối cùng và sẽ không nói gì nữa và bắt đầu một hành trình cưa lại người yêu cũ.


Và tối hôm qua khi em vào facebook (tức là qua 1 ngày không vào) thì nhận được những lời hết sức đau lòng:


“nếu e muốn gặp a


a sẵn sang


nhưng đó là khi e tìm đc ng thật sự quan tâm e


đừng vô tâm như a a k xứng để e yêu


a là 1 ng vô trách nhiệm


e ntn là a vui lắm”


Vậy là anh đã đưa ra quyết định buồng tay em thật rồi. Em đau quá nên đã không nói gì và viết lại 1 status:


“Lời cuối cùng muốn nói…


Yêu người.”


Off facebook và viết những dòng lủng củng này.