Em post bài này lên chắc có nhiều chị sẽ bảo hết yêu r thì nói chia tay thôi chứ sao mà còn cần làm sao phải chia tay :-S


Em cũng thấy trong em mâu thuẫn. Tóm lại ngắn gọn là em vẫn còn tình cảm với người yêu em. Nhưng điều em không thể chấp nhận là sự trẻ con, ích kỷ, gia trưởng của ngy, và hơn cả là sự không quyết đoán của người yêu. Chúng em yêu nhau trong sự phản đối của gia đình người yêu em vì em hơn ngy 1 tuổi và nhà em cách nhà ngy 200km. E cũng động viên ngy cố gắng và e luôn tôn trọng ngy, gia đình ngy. Nhưng dù có vậy thì ngy vẫn không thể vượt qua rào cản từ bố mẹ. E cũng rất thông cảm là vì bọn e còn trẻ, chưa tự quyết định được gì, còn phụ thuộc vào bố mẹ, nhưng e nghĩ điều quan trọng nhất là suy nghĩ, là lập trường và bản lĩnh của người đàn ông. Còn người đàn ông không quyết đoán, không có bản lĩnh thì dù bọn e có làm mọi cách ép gia đình chấp nhận thì sau này về chung sống cũng không có hạnh phúc bởi luôn bị can thiệp từ bố mẹ. Đó là suy nghĩ của em.


Trên con đường tranh đấu tinh thần hơn 1 năm rưỡi, chắc các chị cũng hiểu con gái mình bao giờ cũng thiệt thòi nhiều hơn. Em luôn cố gắng nhường nhịn, an ủi, động viên ngy. Nhưng có lẽ đến lúc này, e cảm thấy mình không thể cứ như vậy mãi. Nhất là khi ngy em không quyết đoán, hôm nay nói a mệt mỏi quá rồi vì bố mẹ như vậy, ngày mai lại bình thường như chưa có gì xảy ra, rồi lại tiếp tục như vậy, không biết bao nhiêu lần ngy nói làm bạn rồi chúng e lại yêu nhau. E cảm giác e không được tôn trọng. Nhưng nói như vậy với ngy thì ngy nói e không hiểu cảm giác của ngy. :( Và còn vô vàn chuyện nữa mà có kể thì không biết bao giờ mới hết.


Nói dài quá ạ. Bây giờ e nghĩ tốt nhất cho chúng e là chia tay, vì ngy không thể bảo vệ e, và cũng k cưới e làm vợ. Đó là một điều đau đớn. Nhưng dù vậy, ngy cũng k nói chia tay. Em thì muốn dừng lại, nhưng cũng k nói nổi. Bây giờ e nói, ngy sẽ cho là e có người khác, cho là e vô tình, sẽ hận e. Mà e k muốn như vậy, e muốn chia tay nhẹ nhàng. Kì quá đk các chị.


Em bây giờ ngày nào cũng suy nghĩ, cách đây 4 hôm,ngy lại nói a mệt mỏi quá, bố mẹ a cấm a ra khỏi cửa, nói đừng làm gì để bố mẹ thất vọng. E hiểu bố mẹ ngy cấm cửa vì sợ ngy gặp e, nói vậy để ngy không yêu e. E cũng thực sự mệt mỏi và e không muốn như vậy. Em phải làm sao?? Xin cả nhà một lời khuyên ạ :(