Không còn trẻ để quá vồ vập tình yêu, chưa đủ già để chai sạn với nó, chỉ là đang chờ duyên tới...
Hà Nội ngày gió mùa chông chênh đến lạ. Trời mưa, ẩm ướt, gió thổi ào ào qua những con phố và gió thổi bùng lên nỗi cô đơn trong tim. Em ngồi trong quán cafe em thích, một mình. Đã lâu rồi em không hẹn hò với ai. Tự dưng em thèm cái cảm giác có một người đàn ông bên cạnh, nghe em nói cười, nhìn em âu yếm. Tất nhiên, đó không thể là một người đàn ông bất kỳ. Đó phải là người đàn ông em yêu và yêu em...