Chào các anh chị, em thường xuyên vào mục này của WTT để đọc tâm sự của mọi người và thấy mọi người đưa ra những cách giải quyết rất hay. Đây là lần đầu tiên em viết về vấn đề của em, rất mong nhận được mọi người quan tâm đọc và cho lời khuyên.


Em năm nay 21 tuổi, tuy còn trẻ nhưng em khá chăm tìm hiểu về cuộc sống gia đình, xã hội qua internet, lắng nghe những câu chuyện xung quanh để rút ra kinh nghiệm cho bản thân. và giờ đang có 1 vấn đề khiến em khá bối rối.


2 tháng trước em bị tai nạn giao thông phải vào bệnh viện điều trị hơn 1 tháng vì bị dập nát mu bàn chân. Tại đây em được 1 bác sĩ trẻ (hơn em 12 tuổi) theo dõi điều trị cho từ A-Z, anh ấy mổ cho e 2 lần, thay băng (e thấy bạn e học y nói y tá thường thay băng chứ bác sĩ thì ko), lắp máy hút dịch ở chân...Trong những ngày đầu tiên điều trị em rất có thiện cảm (và... 1 chút tình cảm) với anh ấy, em thấy anh là người nhiệt tình, nghiêm túc, hiền hậu và rất cẩn thận, cư xử với người nhà bn và bn rất đúng mực. những lúc thay băng em đau quá, la hét, suýt nữa đạp cả chân vào mặt bs, mà anh vẫn vừa làm vừa động viên, và e nhìn thấy cả sự căng thẳng từ những giọt mồ hôi trên trán bs. Nhiều khi trong quá trình điều trị, máy móc có vấn đề hay em bị đau em thường gọi điện cho anh ấy đến kiểm tra. Từ trước nghe những câu chuyện của mọi người nói về thái độ các y, bác sĩ khi đi bv mà em thấy có ác cảm, nhưng khi e ở bv thì nhận thấy công việc của bs, và y tá rất căng thẳng và vất vả nên cũng phần nào hiểu hơn.


Điều trị khoảng 2 tuần sau lần mổ đầu tiên thì bỗng 1 ngày em nhận đc tin nhắn từ 1 số máy không lưu trong danh bạ:


- "em ah, từ giờ mình thống nhất có 2 người thì mình là ae, có người thứ 3 thì gọi là chú cháu nhé".


Em cười và nghĩ bụng :" Chắc lại đại gia già và chân dài trẻ nào bồ bịch, thống nhất xưng hô để ko bị lộ đây" em nhắn lại là: "nhầm máy rồi nhé". Rồi ko thấy số đấy nhắn lại


Buổi tối trước khi đi ngủ, em thường có thói quen đọc lại tin nhắn và tin nhắn đấy từ 1 số rất quen, em đọc kĩ lại thì nhận ra đây là số Bs, em ngạc nhiên trợn hết cả mắt, tí nữa thì rơi xuống giường....Đúng rồi, em gọi bác sĩ là chú xưng cháu mà (vì em thấy tuy bs trẻ nhưng cũng hơn mình nhiều tuổi, gọi là anh nghe hơi "láo láo" vì dù gì ng ta cũng là bác sĩ, cả thiên hạ gọi là "bác" cơ mà.:)))) rồi bắt đầu tim đập loạn xạ xị ngậu, hehe, không biết bác sĩ có ý gì đây, nhưng rõ ràng là "không bình thường" rồi.


Thế rồi em cứ đọc đi đọc lại tin nhắn mà ko biết chán, soi từng chữ 1, nhưng không dám nhắn tin lại ( đúng rồi, em đây bn của a đây, a gửi đúng ng rồi bla...bla..)....vì em ngại, vì ngày nào anh ấy cũng vào thăm e..à nhầm thăm bệnh e 2 lần, em sợ gặp anh ấy em không kìm chế đc.. mà đỏ mặt, tủm tỉm cười hay tệ hơn là bật cười. vậy nên cứ coi như e ko nhận ra đấy là tin nhắn của bs. Em có kể về tn này với các bác em khi họ và chăm e, thì các bác e thích lắm, vì các bác cũng có thiện cảm với bs ngay từ đầu, lại thêm cái công nhờ bs mà chân e được như bây giờ, chứ ko lúc đầu tưởng phải tháo chân đi.


Những ngày sau e nhận ra tc của mình dành cho bs ngày càng nhiều hơn, trước ngày thay băng em thường mất ăn mất ngủ vì sợ đau, nhưng cũng mong chờ đc gặp anh, để nhìn mặt anh thật kĩ, nói chuyện vs a nhiều hơn (cũng chỉ quanh quẩn bệnh tình của e thôi), cố gắng đoán xem anh đã có vợ chưa... để ý thấy tay a ko đeo nhẫn, e cũng khấp khởi mừng thầm, nhưng cũng nghĩ có thể do tính chất cv hay phải mổ xẻ, thay băng mà bs ko đeo nhẫn. Ngày nào cũng vậy, cứ thấy cái bóng áo trắng mờ mờ gõ cửa là là tim em đã nhảy nhót tung hoành rồi. Gặp anh, cái miệng e cứ muốn cười toe toét, nhưng cứ phải giả bộ cái mặt nghiêm trọng để nói chuyện với a, đến nỗi cô bệnh nhân cùng phòng em (cô này vui tính lắm) bảo " trông mặt cháu lúc đấy cứ đần đần, mất tự nhiên lắm cháu ạ, nhìn m mà cô buồn cười"....bla bla


Nói chung là những ngày sau khi nhận tin nhắn đấy của em khác 180o từ 1 đứa chán bv, lúc nào cũng mong về nhà, thì lại hết muốn về, thay băng rõ là đau nhưng mồm thì cứ tủm tỉm cười, ngày nào cũng cũng có niềm vui mới là đợi a đến khám bệnh, thấy ngày ko còn dài đằng đẵng nữa... Trong lòng e rõ là nhiều biến động điên đảo đấy, nhưng bên ngoài thì cứ tưng tửng như không có gì xảy ra, nghĩ thấy cũng phục mình thật.


Sau lần mổ thứ 2 để ghép da (hic, nguyên tắc là khi mổ bệnh nhân phải nude mới đau chứ, mà e lại còn phải lấy da ở vùng...bẹn. hic...hic). lần này cũng là do anh trực tiếp mổ. sau hôm đấy em mới nhắn tin thừa nhận với a là hôm trước a gửi tn đúng ng rồi, nhưng e ngại và tại sao phải thông nhất xưng hô như vậy, anh ngạc nhiên lắm, và nói rằng sợ e ngại với mọi ng xung quanh và muốn làm bạn với e, e vui lắm, vì a bình thường nghiêm túc là thế, nhiều khi khiến e thấy sợ vậy mà giờ lại nói muốn làm bạn e. Tối hôm đấy a trực, e và a nt khá nhiều, nhưng vẫn còn 1 vấn đề e chưa sáng tỏ đó là anh đã có vợ hay chưa (y tá thì cứ trêu a là tán e đi mà e thì thấy anh cũng nhiều tuổi rồi chẳng lẽ lại chưa lấy vợ) vì vậy những lời nói của e trong tin nhắn e vẫn nói năng hết sức chừng mực đảm bảo khả năng nếu a có vợ thì vợ a đọc cũng thấy e là ng đàng hoàng, đứng đắn. hehe cẩn tắc vô áy náy, (trong khi a tỏ ra rất thích e, và nói những lời ngọt lịm, và hẹn 2 tháng nữa, e đi đc bt thì sẽ hẹn hò). Thấy a tán tỉnh ra mặt, nên hỏi a trực tiếp luôn: " a nói thế sao đc, e nghe nói a có vợ rồi mà". E hỏi thế, trúng thì trúng mà ko trúng thì thôi, hồi hộp đợi tn khá lâu, a nhắn lại: "uh, chỉ tiếc là như vậy,a xl, a chỉ muốn nói lên tâm sự của mình thôi". Ôi... đọc xong tn mà choáng quá, tí nữa thì lộn cổ xuống đất,... người bác sĩ đạo đức, hiền lành đây sao, làm sao có thể tin được đây. Em nhắn lại " A đừng hối tiếc gì cả, đấy đã là lựa chọn của a rồi, a hãy sống 1 lòng với gia đình, e là bạn của a, làm gì có bệnh nhân nào được như e, hãy yêu gia đình của anh nhé" (hic,... thất vọng tràn trề). a nói là:" thì a vẫn yêu gia đình của a, nhưng ko thể cấm đoán những tình cảm khác đc phải ko e"...hic đọc xong em cũng ko biết nói gì luôn vì thất vọng quá....


Từ đấy, mặc dù a vẫn dùng n lời lẽ ngọt ngào, nhưng e tỏ ra không thích a nói như vậy 1 cách khéo léo và nhẹ nhàng hoặc hỏi sang chuyện khác, vì e sợ nếu tỏ ra gay gắt thì sẽ ko ổn vì e còn phải điều trị lâu dài, còn phải phụ thuộc nhiều vào a. Cũng nói thêm a là bs giỏi, chân e nát be bét, mất 1 số đoạn xương và gân như vậy mà giờ đi lại được gần như bt, e và gia đình thấy chân e tiến triển ngoài mong đợi. những gì a phán đoán về bệnh tình của e từ trước tới giờ chưa sai câu nào.


Cứ thế, e và bs cứ nt qua lại, e ko dám ko trả lời tn vì sợ bs nghĩ "đã đc ưu tiên lại ko biết điều" e vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, khéo léo và nhẹ nhàng khuyên a chỉ nên là bạn thôi, và tình cảm của e với a cũng chỉ là sự biết ơn và khâm phục ng bác sĩ giỏi như a, chỉ cần a quan tâm đến bệnh tình của e là đủ rồi... bla, bla...em cũng nói hết lời luôn rồi vậy mà a nói la a biết chắc chắn e cũng yêu a, anh có cảm giác như vậy (thì đúng thật là e cũng thích a ấy và cho đến giờ e cũng vẫn thích, nhưng có lẽ là vì sự tận tình chữa bệnh của a cho e), a nói sẽ ko ai biết chuyện này và biết e sẽ thiệt thòi nhưng sẽ cố gắng bù đắp cho em...Em vẫn 1 mực không đồng ý, vì như vậy là trái pháp luật, trái đạo đức, làm tổn thương ng khác, chẳng có gì che giấu đc lâu cả, nếu e đồng ý, chuyện này bại lộ thì ko chỉ nhiều rắc rối mà uy tín, sự nghiệp, gia đình anh sẽ ko biết thế nào. Biết trước hậu quả như vậy rồi thì ko nên làm làm gì. Hơn nữa tại sao e phải chịu thiệt thòi trong khi e đủ tư cách để đến với người sẽ mang lại hạnh phúc cho e mà ko phải chịu rắc rối hay thiệt thòi gì...và bla...bla.


Thực sự đến giờ nghĩ lại e vẫn ko tin đấy là những lời từ 1 ng bác sĩ mà e rất quý mến, bên ngoài a là 1 ng bs nghiêm túc, nhiệt tình nhưng những lời trong tn lại thể hiện a là 1 ng khác, nghĩ cũng thấy tội nghiệp cho ng vợ ở nhà, cứ ở nhà nấu cơm, là lượt quần áo cho chồng, tin tưởng chồng giỏi giang, đàng hoàng vậy mà cũng tán gái như xiếc, nghĩ vậy nên e cũng chẳng biết tin vào ai đây nữa, đúng là ko thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. vì 100% ng nhà e ai cũng hết lời khen ngợi a bs này.


Giờ mới đến rắc rối cần giải quyết, chẳng là bs hẹn e đi chơi (e nghĩ là đi cafe thôi) từ lâu rồi, và rất hay nhắc đến, e ko dám từ chối thẳng và chỉ nói rằng: "nếu a đoán chính xác ngày e đi đc xe máy ra đường thì e sẽ đi với a" e nghĩ bs thì bs chứ làm sao mà đoán chính xác đc. lúc đấy cứ nói là a đoán sai rồi, e ko đi đc là xong. nhưng ngờ đâu, từ hôm ra viên tới giờ chân e vẫn sưng, mẹ e có gọi điện hỏi bs thì a nói là ko vđ gì và sẽ bt nhanh thôi, mẹ e thì cũng khoe ngay vs bs là e đi lại bt đc và còn đi xe máy nữa (lại đúng 1 tháng từ hôm a ta nói e sẽ đi đc bt). thế là bs nt cho e hẹn ngày gặp nhau.... Giờ e cũng ko biết làm sao, nếu gặp a, ai mà nhìn thấy, hay vợ a có thể đã đọc những tn a tán tỉnh e mà theo dõi a thì sẽ cho e cả nồi axit mất, mặc dù e ko làm gì sai trái, nhưng nếu mà vào tình huống đấy thì ko thể chối cãi gì đc, phụ nữ mà ghen thì ko biết thế nào. Mà e cũng sợ gặp a xong về e sẽ day dứt, ân hận, vì có thể mình làm như thế là ko đúng, vì biết ng ta có vợ rồi mà còn cố tình gặp. Nhưng nếu ko gặp a thì a nói e ko giữ lời hứa, anh chữa trị cho e như vậy mà chỉ muốn gặp e thôi cũng khó. rồi những lần sau vào bv anh sẽ ko nhiệt tình chữa trị nữa(cứ 1 tháng e vào bv 2 lần để kiểm tra), như bệnh nhân khác ng ta mong đc bác sĩ quan tâm ko đc, mình đây đc quan tâm thì lại sợ... ko biết em có quan trọng hóa vấn đề ko vì e chưa có gia đình nên chưa hiểu nhiều về cs gđ


Mong các chị tiền bối giàu kinh nghiệm cho e lời khuyên. e có nên gặp hay ko?????????????? làm thế nào cho hợp tình hợp lý????? cảm ơn các chị