Chào các mẹ, em đang thấy bấn loạn quá nên lên đây tâm sự, mong các bác, các mẹ cho em lời khuyên ạ! :(


Số là tối nay mẹ ny em vừa gọi điện. Em và ny bên nhau cũng được một năm rồi, trong thời gian này, bọn em tuy có cãi vã, hiểu lầm, nhưng ny cũng tốt và dành nhiều tc cho em, nên hai đứa tạm coi là ổn. Hai đứa khá vui vẻ, em là một ny ngoan, em hay nấu cơm, giặt quần áo, học hành cùng anh ấy. Ngoại trừ việc ny nói em vô tâm ( là do tính em nó thế ), nên a ấy hay giận. Mà mỗi lần giận thì lại không kiềm chế được hành động của bản thân ( kiểu như bỏ rơi em giữa đường, nói em chả ra sao, rồi ...một lần ghê nhứt, tát em cái ( nhẹ lắm ạ ) :d ) nhưng say đấy lại vội vàng chạy sang xin lỗi :-P . Thực ra anh ấy rất lụy em, có lần còn quỳ xuống xin em tha thứ ( vì lần ấy mắc phải lỗi rất nặng ) :|


Dù sao, mọi chuyện cũng cứ bt thế thôi, nếu không phải tuần trước bọn em cãi nhau, xong anh ấy lại ko kiểm soát được lời nói của mình, bảo em nước mắt rẻ mạt, rồi bỏ rơi em tiếp :-< chán luôn. Em thấy, trong mọi mqh, nhất là chuyện tc, hiểu lầm, cãi vã là bình thường. Đôi lúc bản thân mình còn không sống được như mình mong muốn, sao có thể đòi hỏi người khác 100% làm theo ý mình :-< Nếu cứ kông kiểm soát được hành vi thì làm sao mà ở bên nhau được!


Nhiều lần như thế này quá rồi nên em cũng cũng mệt mệt, chả muốn liên lạc giải thích gì nữa, em bơ luôn :( sau đó 3 ngày, tức hnay mẹ anh ấy gọi điện cho em, nói là hôm trước anh ấy đi 12h mới về, uống rượu say khướt và còn ôm mẹ khóc lóc :(( rồi còn bị ốm. Bác ấy có ý trách em đã làm ảnh hưởng cs của anh ấy. Em ko trách bác ấy, vì em cũng hiểu thôi, bà mẹ nào cũng xót con vậy cả. Em chỉ nghĩ, bác ấy là người ngoài cuộc, không thể hiểu rõ chuyện tc và các vấn đề của hai đứa được...


Sau đó em cũng thương a ấy nên nt hỏi anh ấy ốm tn rồi bảo, snay anh đừng cư xử nt trước mặt mẹ nữa, mẹ sẽ nghĩ không tốt về em. Chuyện tc nên để hai đứa giải quyết thôi. Xong anh ấy cũng không nhắn tin lại, lao thẳng sang nhà em, ôm em, rồi lại xin lỗi, và bảo không thể rời xa em được. Sau này nhất định sẽ thay đổi. Nhưng cái sau này của anh ấy, nói không biết bao nhiêu lần rồi :-<


Anh ấy rất yêu em, chỉ tại anh ấy yếu đuối trong chuyện tc, và không lí trí. Bme em thì bảo chuyện nhỏ đã không giải quyết được, sau này gặp biến cố khó khăn, nó vượt qua thế nào được, cũng không bảo vệ được em đâu. Rồi nhiều lúc cãi nhau, em khóc lóc bị mẹ phát hiện, nên cứ bảo thôi dừng lại. Nhưng thực ra, chỉ cần ty thôi cũng đủ quyết định 90% mọi chuỵện rồi :-< em cũng chả bh dùng cái não để suy nghĩ nên hay không nên cả, toàn theo cảm tính thôi. Vậy nên bọn em nói chia tay đến gần chục lần rồi lại quay lại :(


Nhưng mà, bây giờ em đang cố dùng lí trí để xem xét mọi việc, anh ấy nông nổi vậy, chuyện gì cũng mẹ, nên nhiều khi em chán lắm. Chuyện hai đứa mà mẹ cứ xen vào. đi chơi anh ấy về hơi muộn tí là gọi điện ngay cho em nhắc nhở :( em cứ sợ sợ. Tất nhiên lí do không phải vì mẹ anh ấy, nhưng liệu em có thể dựa vào một người con trai như anh ấy được không ạ ? Cho em lời khuyên với. Cảm ơn các mẹ, các bác!