Viet ra những dòng này em vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Em ko ngờ tới 1 ngày e lại trở thành nhân vật chính, 1 cô gái bị ngược đãi.


Kể sơ qua về em và a ấy để mọi người hiểu. Em đang ở Tokyo, tốt nghiệp thạc sĩ ra trường và đang làm cho 1 công ty của Nhật. Em trở thành nhân viên chính thức rồi, ko phải hợp đồng. Lương mới ra trường ko nhiều lắm, cỡ Việt Nam thì tầm 40 triệu 1 tháng, nó cũng tạm đủ ăn bên này. Việc làm của e sau này sẽ khá hơn, có bonus các thứ. Tuy nhiên công việc khá mệt mỏi và stress.


Anh ấy đang học tiến sĩ theo diện học bổng MEXT, nghĩa là ngoài tiền học thì a ấy dc mỗi tháng dư ra thêm 8 man là 16 triệu, cộng thêm tiền làm dự án cho thầy, a ấy chăm chỉ đi làm thêm nên tính ra ko đóng thuế thì a ấy cao hơn em.


Em kể ko phải để khoe khoang vì thực lương chúng e chỉ là dạng mới tốt nghiệp như ở Vn thôi. Em nói để thấy rằng e và a ấy đều là người tạm cho là "dân trí thức".


Về tính tình a ấy, a ấy rất chịu khó và sống có lý tưởng. Có lần a ấy đã ko ngần ngại gửi rất nhiều tiền để tặng quỹ phát triển giáo dục của Nhật mà trong khi tháng ý a ấy và e phải tiết kiệm lắm. A ấy là 1 người giỏi, mọi người công nhận, cũng có lắm cô gái vây quanh. Quan trọng a ấy lúc trước thì e cảm thấy rất tốt, rất chiều em, a ấy thường bảo e tiết kiệm tuy nhiên khi mua đồ cho e, a ấy ko ngần ngại chọn đồ đắt và đẹp nhất. Tuy nhiên a ấy có tính gia trưởng, mỗi lần e và a ấy cãi nhau a ấy thường hét rất to, ném đồ đạc, tuy nhiên a ấy chưa bao giờ chạm tay vào người e. Cùng lắm là xô em thôi.


Về em, em năm nay 28 tuổi dương, tính em chơi được, quan trọng là e biết điều. Em tuy là con út, nhà Hà Nội, bố mẹ thì nghèo nhưng cưng chiều em. Nhưng ngay cả chạm sóc người già, đổ bô nước tiểu, phân các thứ e ko ngại. Cái gì e cũng có thể nhảy vào làm được.


Em và a ấy quen với nhau, lúc đầu là bạn. Bọn e ghét nhau rất nhiều sau đó chuyển qua yêu nhau. Và e, a ấy quyết định sống chung với nhau. E biết các mẹ cho rằng e quá hư và vội vã, cái đấy e xin nhận.


Sống chung trừ lúc cãi nhau thì a ấy ngọt ngào, nếu có cãi nhau cũng chỉ trong ngày. Tối đến thì mua hoa về làm lành.


Chuyện cái tát hnay.


Em đang ngủ thì khoảng 4 h sáng a ấy lay em dậy, nói bằng giọng khó chịu


- Em sửa lại cách nằm đi, e xem nằm như này thì thế nào? Sau này em có con, e kéo để con lạnh chết ah?


Em ko hiểu tư thế nằm của mình, a ấy vẫn phàn nàn là e nằm như tôm.


Em bực vì đang ngủ, ko hiểu chuyện gì. Và bình thường e cũng hay ỏn ẻn nên mới dỗi dỗi nằm quay lưng vào tường. Em nhớ a ý nói rằng


- anh chỉ nằm dc cái chăn nâu thôi đấy!


Em đắp 2 chăn, 1 chăn nâu là chăn mỏng mùa hè.


Rồi a ấy bỏ ra ngoài phòng và làm bài.


Em tức vì ko hiểu chuyện gì, tức vì a ăn nói khó nghe nhiều hơn. Một lúc, lúc ấy là 5 h sáng. Em nghĩ chuyến tàu đầu tiên đã có, e mới mặc quần áo. A ấy hỏi


- đi đâu


- em tới công ty


Sau đó thì e và a ấy cãi nhau tiếp, a ấy nói rằng vì lo e bị lạnh, vì sáng ngủ dậy e thường hay đau họng, a ấy đã bảo e sửa nhiều lần rồi mà e ko sửa. Blah blah...


Sau e mới nói là


- a bảo a có tí chăn thế a mới cáu


Xong a ấy trợn mắt hỏi a bảo thế lúc nào? Rồi bảo e đặt điều và a ấy lao vào đánh em các a chị ah. A ấy tát liên tiếp vào đầu em. Em chỉ đỡ và sững. Em lấy chân đạp a ấy ra và lúc đó e ko bình tĩnh e đã hét lên rồi


- ngừng lại, D.M mày dám đánh tao ah


Em đã ko thể kiềm chế. Và a ấy thét lên rằng:


- dám chửi mẹ a ah?


Em thề e ko có ý xúc phạm bác gái, e chỉ vì ko thể trống trả mà hét lên. Nhưng a ấy thì cứ nói rằng nói như e lại xong bảo ko chửi a ấy, ko chửi bố mẹ a ấy.


Xong a ấy lại giơ tay đòi tát em nhưng e ôm mặt và khóc, gần như lạy a ấy.


Em quá hỏang loạn và chỉ biết khóc thôi. Người e vẫn nghĩ là 1 người cha tốt, 1 người chồng tốt, 1 người yêu em thì lại có thể lỡ tay đánh em như thế!


Em cứ khóc như thế, a ấy bỏ ra ngoài phòng. Em ko thể ngừng khóc được.


1 lúc sau a ấy quay trở vào, ôm em và xin lỗi. Sáng sớm a ấy chuẩn bị bánh mì trứng, xay sinh tố cho e như mọi hôm vẫn làm.


Em thấy trống rỗng và sợ....


E đã từng đọc về vụ các mẹ bị hành hung, e đã cho rằng các mẹ thật ngu ngốc. E đã nói rằng khi nào chồng chẳng may đi bồ, lần đầu e sẽ tha thứ vì ai chẳng có lúc say nắng nọ kia. Tuy nhiên nếu vũ phu thì hãy thôi đi, có 1 lần sẽ có lần sau. Và người đàn ông về nhà đánh vợ là do a ta bất lực với xã hội này. Tuy nhiên hnay đánh e là a ấy, người mà e rất mực yêu thương, người từ trước đến nay làm em vẫn nghĩ e là cô gái hạnh phúc nhất trên đời. Em đã quá tự tin rồi các chị ahz