Híc, chuyện là thế này, hum trước buổi sáng e có đi cùng đứa bạn khám bệnh, đến chiều phải quay lại lấy kết quả.


Cơ mà ti toe tý TA, thế là về nhà nó nhờ e xem ở cái giấy siêu âm đó, mải xem lại giữa trưa nắng chang chang nên xem xong rùi lăn ra ngủ bỏ quên trên giường. Đầu giờ chiều hớt hơ hớt hải chạy đến bvien, lục 1 đống giấy tờ ra mà k tìm thấy cái tờ chết tiệt kia đâu, lúc đấy mí nhớ ra bỏ quên rùi. Cơ mà lúc ý e k thể quay về đc, vì đang giờ làm lẻn chộm ra ngoài. Đành nhắm mắt làm liều, chạy xuống cái phòng siêu âm xin lại kết quả ban sáng. Lấy hết can đảm để vào( vì mấy ông bs các bác bít rùi mờ, khinh ng như rẻ rách ý). ANH! ANH CÓ THỂ CHO E XIN ANH 2 PHÚT ĐC KO Ạ?-EM CỨ NÓI....


ai dè bs này ko như bề ngoài, nhiệt tình in ngay cho e 1 bản khác.


Trong quá trình in lại cái bản kia, cũng fai mất 5 phút, e chả biết nói j chả nhẽ lại cứ đứng đực ra nên mí hỏi về bệnh tình của bạn e thế nào, bs bảo bị thừa sương mà e thì ngây thơ: sao trên đời lại có bệnh thừa sương ạ, bs cười rùi bảo là thừa canxi ấy e ạ, bảo bạn e ăn ít đồ biển thui. Thế là e thấy ko khí hẳn ra, in xong, e hỏi hết bao money để e trả thì bs im lặng 1 hồi & nói THÔI ANH IN HỘ (hi, hay tại hum đó, e chạy vội quá, bs nhìn ng e k có túi xách j ngoài dt nên nói thế nhở?). Bs này ngại cứ lóng ngóng, đag ngồi ở bàn máy tính, mà e k hiểu, tự nhiên chạy ra giữa phòng rùi đứng vu vơ, e cũng chả biết nói sao nữa... Bs ko lấy tiền thành thử e ko bít thank sờ bác ấy = cách nào nên chỉ biết theo xã giao phình phường là e xin số dt, có gì thì mời đi cafe đa tạ người ta sau. Đành làm liều: ANH CÓ THỂ CHO E XIN SDT CỦA A ĐC KO Ạ? – (bs nhìn e cười)EM XIN SỐ CỦA ANH LÀM GÌ? – NẾU ANH KO CHO CŨNG KO SAO Ạ (rùi e kéo cửa chuẩn bị về)thì bs lại đọc :). Hi, thế là e lưu lại lun, chắc bs sợ nhầm nhọt nên nhìn vào máy e và đọc rất chậm....(ko hiểu sao lúc ấy e thấy yêu bs ấy ghê cơ, yêu cái cảm giác lóng ngóng ý, khác hẳn với hồi sáng e ngồi ngoài chờ mà nhìn thấy bs này là ng rất lạnh lùng...)


Tối hum đó, e nghĩ nát óc ra mà ko biết phải mở màn nhắn tin ntn, đến tận tối hum sau mí nghĩ đc, đại loại là cảm ơn, thì bs cũng trả lời bthg và hỏi tên e, thế là bọn e nt qua lại đc 2 tuần rồi, e thấy bs này là ng nói chuyện rất hóm hỉnh hài hước, kiểu như ANH ĐANG VỂNH RÂU LÊN XEM TV...ko như ấn tượng bề ngoài lạnh lùng. Cơ mà toàn e chủ động, híc, bs chủ động nt đc duy nhứt 1 lần, xong kiểu như là cốc nước ý, uống mãi rùi nó cũng hết. Trong 2 tuần, e đã lôi hết khả năng tích trữ ngôn ngữ từ hai mấy năm trời ra, giờ thì cạn kiệt, thành thử 1 tuần nay e chưa dám nt gì cả vì sợ nhắn rùi lại đi vào ngõ cụt thành vô duyên. Hic, các bác nào cao tay giúp e vụ này với, làm sao để a ấy chủ động hơn, chắc chắn là bs này chưa có gdinh, nhưng ng yêu thì e ko rõ, chỉ thấy a nt MAI CUỐI TUẦN LẠI VẪN PHẢI VÁC CÁI THÂN GIÀ ĐI LÀM, hay như ANH ĐANG UỐNG VỚI BẠN SẮP SAY RỒI, NÊN PHẢI VỀ SỚM THÔI, NGỒI TIẾP THÌ AI THA ANH VỀ BÂY GIỜ....pp, bs này khôn lắm, toàn nt kiểu ẩn thui, kiểu như muốn hỏi e cái j đó, mà k chịu hỏi thẳng, toàn xiên xiên ẩn ẩn. Ví dụ, hỏi e bận thế thì thời gian đâu dành cho bản thân,mà hỏi mấy lần rùi ý ạ,nhưng e toàn lảng (ko bít có fai ý muốn hỏi e ko đi chơi với ng yêu à),,,, hay NGỒI TIẾP THÌ AI THA ANH VỀ BÂY GIỜ? ( ý nói là chưa có ng yêu)....Hi, ko bít có fai e phê ng ta nên mắc bệnh hoang tưởng ko các bác?


Híc, e mờ viết thế này, e sợ vô tình a đấy đọc thì xấu hổ lắm, cơ mà kệ, tại vì 5 năm rồi sau khi ctay mối tình đầu, e chưa rung động 1 ng nào thế này ạ:). Các bác cao tay giúp e với nhé, thank sờ các bác nhìu nhìu.