(Tiếp nối câu chuyện của bạn Mập và bạn Sơ Mi Trắng ở phần 1 và 2)
...
Buổi tối trước khi Mập đi nhập học, Sơ Mi Trắng lại ghé qua.
Anh đưa cho Mập một món quà.
Thế là suốt đường đi, Mập nhắn tin cho anh. Mập luyên thuyên kể cho anh đủ chuyện trong ngày.
Cái mưa nặng hạt kéo dài nhiều ngày liền của miền Trung
Bầu trời cũng trở nên xám đặc
Hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào căn phòng trọ chỉ vọn vẹn 9m2.
Về khuya gió bắt đầu lớn hơn, đập vào những cánh cửa tạo ra âm thanh lộc cộc.
Cái lạnh đã bắt đầu thấm dần vào da thịt. Mập gấp lại sách vở, mặc thêm áo khoác, chèn thêm các túi nilong vào cửa sổ để nước mưa khỏi rớt vào phòng.
Xong xuôi, cô lại cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn:
"Bi có nhớ Mập không?"
Và bấm gởi.
(Con gái thật phiền nhỉ, không nhắn nữa thì đừng nhắn nữa là được rồi. Còn gởi 1 tin nhắn với nội dung là "sẽ không nhắn nữa" là sao hả con gái? ^^)
Đôi khi đang nói chuyện qua điện thoại, Anh gọi 2-3 câu ko thấy cô trả lời, chỉ nghe tiếng thở đều đều. Cô ngủ quên khi điện thoại vẫn còn nằm trên tai.
(Liệu có phải Mập quá vô tâm không nhỉ?)
Đôi khi họ hẹn nhau ở giữa đoạn đường 400 km
Đôi khi cô cũng trốn học đón xe đi ngược 400km để về thăm anh
Đôi khi anh cũng bất chợt ghé thăm cô một ngày cuối tuần...
....
Bước vào cuối năm 3 đại học. Mập Tất bật cho chuyện thực tập, thi cử
Bất chợt, trong vô thức, cô lấy điện thoại bấm vội 10 con số quen thuộc và gọi.