Buồn do mưa, hay do em chưa biết xem mình là điểm tựa?

Em quen với việc dựa vào anh, không phải không sống nổi khi thiếu anh...

Ai đó hỏi tôi “nếu bây giờ cho cậu một điều ước, liệu cậu mong chưa từng gặp gỡ hay cậu muốn chưa từng chia ly?” Người cũ tình xưa đã rời đi, tôi nghĩ suy câu trả lời cũng để làm gì đâu nhỉ? Năm tháng ấy chúng tôi yêu nhau là thật. Anh theo người mới khiến tôi chật vật cũng là thật. Nỗi đau đớn thấu tận tim can, ngàn lần không muốn trải qua lần nữa, lại càng thật hơn. Tôi trân trọng đoạn đường đã song hành. Vì dù thực tại không an lành, cũng không thể phủ nhận anh từng dành cho tôi những điều tốt nhất.

Dạo này thời tiết mang vị lạ, đang nắng gắt rồi lại đổ mưa. Tôi bỗng đổ thừa cho ông trời thật biết cách làm buồn cô gái nhỏ. Cứ ngỡ đoạn quá khứ mình từng buông bỏ. Nhưng thực chất bản thân lại như cây cỏ đứng trước gió giông, không sao đứng vững. Có những ngày lòng như chững lại, bao vụng dại quá khứ bỗng nhiên dội về. Tôi nhớ người đã từng ước nguyện lời thề, người từng cận kề hôm sớm của vài năm về trước. Cũng là kẻ làm tim tôi xước, với những vết vá chằng chịt mãi chẳng chịu lành. Cho đến giờ tôi vẫn cứ mỏng manh, nhưng bên cạnh lại không có ai dỗ dành cưng nựng.

Tôi đã dựng lên cho mình thành trì kiêu hãnh. Rồi cơn mưa trong lòng đâu chịu tạnh. Nó kéo dài đến độ khiến tim tôi nguội lạnh, chẳng đủ mạnh mẽ và can đảm để đến với người sau. Có những vết đau khiến mình ám ảnh, để mỗi khi nghĩ lại thì thứ cảm giác duy nhất dội về đó là sợ hãi. Có đôi lần bản thân tự nghĩ, có khi nào đến mãi về sau mình vẫn tự lau khô nước mắt, tự vắt sạch nỗi buồn.

Năm tháng vội vã trôi, tôi lại có thêm một sinh nhật đơn côi nữa. Lâu rồi mới nhận được một bức thiệp viết tay, cũng rất may vì có nhiều người nhớ. Đủ bánh đủ quà, nhưng quá khứ vẫn luôn là cái cớ khiến bản thân chìm trong buồn bã. Có khoảnh khắc tôi cho là do số, sinh ra đã mang sứ mệnh của mưa. Bởi lẽ đó mà từ bé đến lớn chưa từng được hưởng một ngày sinh nhật vẹn tròn đầy nắng. Cả ngày yên ả cho đến phút tan làm, những hạt mưa bụi vấn vương trên vai không đủ làm ướt áo. Quay đi quay lại, thấy bản thân ướt lòng.

Buồn do mưa hay do tôi chưa biết xem mình là điểm tựa. Phải chăng việc giỏi nhất trước giờ là khiến bản thân tổn thương vì vấn vương quá nhiều điều cũ kỹ. Vài ba bận ăn mày quá khứ một lần, lâu dần thì không dám mở lòng đến bên ai cả. Sau những giờ làm vất vả, phận liễu yếu đào tơ cũng mong có một điểm tựa bình an. Vậy mà bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Mỗi lần có người đem lòng cảm mến, tôi không dám tiến đến gần mà lại phân trần so sánh với người yêu cũ. Cái bóng đó quá lớn, khiến tôi thấy không ai có thể bằng. Nhưng tôi vô tình quên mất một điều rằng, nếu nó xứng đáng và phù hợp thì hiện tại nó đã ở đây, hiện hữu bên tôi chứ không phải xa xôi bên người con gái khác.