Chào tất cả mọi người, từ ngày hôm ấy mình không lên trả lời bình luận của các ban, nhưng vẫn lên theo dõi và đọc đi đọc lại từng bình luận. Cảm thấy được an ủi, không cô độc. Lòng mình cũng bình lặng hơn. Để mọi người không bị nhiễm cảm xúc tiêu cực hay mất niềm tin vào tình yêu vì câu chuyện của mình nên mình mạn phép viết tiếp câu chuyện của mình để mọi người theo dõi và cảm xúc trọn vẹn không bị day dứt trong lòng về câu chuyện buồn dang dở không biết kết thúc như thế nào!
Đã một vài ngày từ hôm đó, những ngày đầu là những ngày mặt mũi mình buồn bã và thờ ơ với mọi thứ. Không khí những ngày đó lúc nào cũng căng thẳng và nặng trĩu. Cô ấy thấy mình tự hành hạ bản thân bằng việc bỏ ăn bỏ ngủ cũng dằn vặt nhiều lắm, khóc suốt thôi. Nhưng cô ấy vẫn đi làm hằng ngày và mình vẫn đi đón hàng tối. Mình thì đã nghỉ việc và mấy ngày nay chỉ ở nhà không làm gì cả. Không phải vì chuyện này mà vì trước tết mình dự tính tự ra mở kinh doanh riêng nên đã xin nghỉ trước đây rồi. Mỗi khi đón cô ấy về thấy mình cô ấy lại nặng nề, chỉ ngồi yên trên xe mà không nói không rằng. Cô ấy bảo thời gian này cô ấy chỉ thấy có mỗi công việc là giúp cô ấy quên hết mọi chuyện. Tụi mình ở hiện đang ở trọ tại một căn nhà nhỏ, phía trước có một bãi đất trống và vài bóng cây che mát sân, hồi đó tụi mình vẫn đùa đây là "căn nhà nhỏ hạnh phúc". Mình cũng định nuôi vài con mèo hay chó gì hồi ấy nhưng cô ấy bảo sợ mất công nuôi, chả ai rảnh cả. Giờ thì mỗi lần về thì cô ấy vùi mình lên giường và nằm ngủ. Cô ấy bảo, muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian, nhưng mình không đồng ý, tuy rằng cũng thấy đây không còn là căn nhà hạnh phúc nữa. Và rồi mình theo dõi bình luận trong topic này có bạn kể về người chồng sắp cưới và kết luận rằng, mọi sự đổ vỡ trong tình yêu đều là lỗi của đàn ông. Thật sự đó như là một cái tát vào mặt mình lúc đó.
Ngẫm nghĩ thấy đúng lắm, đau lắm nhưng mà nó giúp mình tỉnh ra nhiều. Mình quyết định không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Tối hôm đó đưa vợ đi làm về mình trở nên vui vẻ hơn, mua món ăn vợ thích rồi cùng ngồi nói những kỷ niệm đẹp, những chuyện vui, mình chia sẻ hết những cảm xúc của mình. Rồi mình kể về những khó khăn trong công việc trước, những tủi nhục khi bị khách hàng mắng hay những tai nạn khi đi trên đường của mình... kể nhiều nhiều nhiều những thứ mình nghĩ là không bao giờ nên kể với cô ấy vì sợ cô ấy sẽ lo lắng. Kể về chuyện hồi đi nhậu với khách hàng về xỉn rồi bị côn đồ chặn đánh mà hôm đó mình giả đò kêu bị té xe, kể chuyện mình làm mất của công ty hơn 10 triệu rồi bị trừ lương như thế nào, kể cho cô ấy cái giá thật của cái máy tính bảng mình tặng mà cô ấy làm mất thật ra nó giá 11 triệu chứ không phải 3 triệu.v.v. từ từ cô ấy trôi theo dòng câu chuyện mình kể rồi cũng hào hứng kể những câu chuyện khác, tâm trạng cả 2 dần khá lên nhiều. Rồi khuya, cả 2 êm đềm chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau, mọi thứ tươi tỉnh hơn, cô ấy bắt đầu cười nói lại. Rồi ôm mình chào tạm biệt khi chở đến chỗ làm. Ôm mình khi ngồi trên xe chở lúc đi làm về. Hôm qua, mùng 8-3 cũng là ngày cuối tuần cô ấy được nghỉ, cả 2 cùng nướng tới mãi gần trưa, sau đó mình dẫn cô ấy đi chơi, cô ấy thích đi hát nên 2 đứa cùng đi hát đến khản cả tiếng. Rồi về nhà, nhân dịp ngày quốc tế phụ nữ mình sắn tay áo dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Rồi cả 2 cùng đi xem phim. Bây giờ mình ngồi đây viết bài này thì cô ấy đã đi làm rồi. Ít nhất là tâm trạng cũng khá hơn rồi, mình muốn cứ vui vẻ như thế này mãi, sâu thẳm trong mình muốn giữ cô ấy lại.
Nhưng thật sự sự cố chấp cũng như cái tôi của thằng đàn ông trong mình đau đớn lắm, tổn thương lắm, nhưng phải tỏ ra thật vui vẻ để cô ấy không còn phải buồn nữa. Sự thật mình không thể không buông tay... chỉ là giờ chưa phải lúc phù hợp, người vợ yếu đuối của mình chưa đủ mạnh mẽ để đứng 1 mình hay đi 1 mình, tay trưởng phòng đó theo mình điều tra tuy chưa có vợ nhưng thay người yêu như thay áo, không phải chỗ dựa đáng tin cậy cho một cô gái 1 đời chồng. Nhiều bạn hỏi mình sao không buông liền, sao không thà đau 1 lần. Giá như mình đủ nhẫn tâm như vậy, nhưng bản năng của mình không cho phép bỏ rơi một người đang cần mình. Nói mình cứ kéo dài như thế này thì đau khổ thêm cho cả 2 thôi, nhưng cô ấy sẽ không bị đau khổ đâu. Sẽ đến lúc cô ấy mạnh mẽ đi tiếp và vô tình đã bỏ quên mình phía sau lưng rồi thì mình sẽ ra đi. Mình nghĩ là sau 10 năm hay 20 năm nữa lúc đó mình sẽ rất muốn đấm vào mặt mình lúc này, nhưng cứ để thế đi, đời người cũng phải có lúc dại khờ mà. Mình thật sự không phải người đàn ông tốt như các bạn nói đâu, thật đấy.