Mối tình đầu thời trung học thật khó quên phải không anh chị ? Phải chăng mất rồi người ta mới biết hổi tiếc ?


E và người ấy qen nhau khoãng 4-5 năm. Giống như những cặp tình nhân khác có vui buồn, hờn giận, trách mọc và cả hạnh phúc. Mọi chuyện sẽ không đến nổi nào nếu như dạo ấy e không tán tỉnh 1 cô gái khác, e làm việc đó mà k suy nghỉ tới người yêu hiện tại của mình. Mọi chuyện bị phát giác khi cô ấy đọc đc những dòng tn của e và người khác, cô ấy đã khóc rất nhiều, và với tình yêu sâu đậm cô ấy đã tha thứ cho em. Từ lúc ấy chúng e lại yêu nhau như thuở nào. Vì bằng tuổi và quá thân với nhau nên e cũng hay nc thô lỗ, cộc cằn với cô ấy. Và thơi gian xa nhau cũng đến, lúc bạn bè trang lứa tập trung cho việc ôn thi ĐH thì e lại đi kiếm việc làm vì e học hành tệ, cũng từ lúc ấy tình cảm của cô ấy nhạt dần, cô ấy ít nhắn tin, ít nói chuyện đt với e. E đi làm vảo buổi tối nên k đi chơi đc với cô ấy. Tụi e cũng hay cải vả với nhau từ đó. Cô ấy nói lời ct với e, e làm mọi cách để níu giữ cô ấy. Nhưng cô ấy bảo k quên đc lỗi lầm của e từ khi xưa ( khoãng gần 2 năm ) , và k quên đc cách đối xử của e dành cho cô ấy.


Giờ e phải làm sao hả các anh chị ? E vẫn còn yêu nhìu lắm, e k muốn mất cô ấy 1 chút nào. Mồi lần e nhắn tin, điện thoại năn nỉ cô ấy đều chửi e là chó, là đồ sở khanh, không vì thế mà e nản lòng. Giờ cô ấy k trả lời e nữa rồi. Liệu e có thể níu giử đc cô ấy khi vết thương lóng quả lớn ? Liệu sau này gặp lại e còn đc cô ấy nhìn mặt ? Liệu e có quyền đc yêu cô ấy lần nữa ? Ai cho e 1 chút hi vọng với.