Nhìn thấy nhiều bạn vào đây chia sẻ, em cũng muốn kể chuyện của mình để nhờ các anh chị tư vấn giúp em. Em sinh 1984, tình hình là như tên topic, em chưa từng có bạn trai và giờ rất đau đầu vấn đề này đây.


Tự nhận xét, em thấy mình là người bình thường: gia đình gia giáo, ko giàu ko nghèo, ngoại hình bình thường (1m5, 44kg, hơi lùn nhỉ nhưng em thấy ko đến nỗi nào). Tốt nghiệp DH xong, đi làm 3-4 năm có 1 công việc chả phải trưởng phòng, giám đốc gì nhưng cũng có chút vị trí trong cty. Cơ mà em vẫn thấy mình rất bình thường, ko phải là 1 cô nàng thành tích dày cộp, hét ra lửa để hù mấy anh chạy hết đâu :RollingEy:


Tiểu sử tình yêu thì trước giờ chưa có anh nào, tỏ ra công khai hoặc âm thầm, theo đuổi em. 1 người cũng ko có. Mà ko có theo đuổi thì làm gì có chuyện bày tỏ rồi bị em từ chối đâu nhỉ. Mọi người cứ bảo em: kén chọn quá phải ko, rồi nào là "hạ giá chút đi" nhưng sự thực là có ai đâu mà kén với chọn??


Em đã từng suy nghĩ về vấn đề tình yêu này cách đây khá lâu. Tự mình cố gắng tìm ra nguyên nhân để khắc phục nó. Chẳng hạn như em rút ra lý do mình ko có mảnh tình vắt vai nào trong suốt thời gian đi học là vì em rất quê mùa và cứng nhắc. Hồi đó gia đình còn khó khăn, vào DH rồi mà em chưa từng cầm cái dtdd trên tay; đi học chỉ cột tóc cao lên, cài băng đô (?!) trong khi các em 8x thời nay mới lên cấp 2 đã lo duỗi tóc và vòi bố mẹ mua di động cho. Thế nên học đến năm 3, 4 và nhất là khi bắt đầu đi làm, kiếm dc tiền, em quyết tâm thay đổi.


"Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp"


Em biết câu nói đó. Em thuộc dạng con gái thích làm đẹp (trong tử vi em cũng ghi thế :Drooling:), tóc nào là duỗi - uốn - nhuộm... để mình trông trẻ ra. Em thích xài mỹ phẩm, hồi mới tốt nghiệp DH chả biết trang điểm tẹo nào, bây giờ khác 180 độ rồi. Em có sở thích đi du lịch, nên mỗi năm em đi du lịch nước ngoài 1 lần kết hợp shopping quần áo, giày dép, trang sức, phụ kiện blah blah. Nói chung em có quan tâm bề ngoài của mình, ko để mình xuất hiện nhếch nhác này nọ.


Sở dĩ em nói dài dòng về chuyện này ko phải khoe khoang, mọi người xin đừng hiểu lầm ạ. Số là em thấy rất buồn cười là mình quen với 3,4 bạn gái, cùng tuổi với em, có đặc điểm là: rất rất hạn chế đi đám cưới/tiệc tùng với lý do không có quần áo, giày dép nào thích hợp để đi tiệc, nếu "bị" mời mà ko từ chối dc thì phải chạy vạy đi mượn đồ ?! Họ không bao giờ xài mỹ phẩm (vì từ nhỏ đến lớn có xài đâu mà có bị gì đâu ??!), ko có 1 bộ đồ nghề trang điểm nào ngoại trừ 1 cây son và đi đám cưới chỉ đánh son chứ ko trang điểm gì cả, ko có 1 thứ trang sức nào vì chẳng bao giờ đeo. Các bạn gái này đều là dân văn phòng như em, vấn đề là họ đều có bạn trai và có rất nhiều người theo đuổi.


Thế nên em mới suy ra, hóa ra con trai thích con gái mặc áo thun quần jeans, ko trang điểm...Còn em bị ế là do em trót mê mặc đầm, mang giày cao gót và ra đường luôn luôn "điệu 1 tí" phải ko ạ? Hihi, nói đùa thôi, chứ thực ra em nghĩ hoài điều này mà chả hiểu.


Mà em ko phải là người chỉ biết ăn chơi tiêu xài đâu nhé. Bắt đầu đi làm là em đã lo gửi sổ tiết kiệm và em rất tự hào về số tiền mình dành dụm được trong những năm qua.


Về tính tình, em sống hơi khép kín, cái này là do tính cách em đặc biệt khác người, nên em có ít bạn, ít người cùng sở thích (nói 1 ví dụ cho mọi người dễ hiểu, trong cty em 99% nhân viên trong giờ nghỉ sẽ lên net đọc dantri, ngoisao.net, vnexpress. Đối với em đó là những thứ lá cải, em ko bao giờ đọc, ngược lại em lên wtt chia sẻ thông tin với mọi người và đọc Tuổi Trẻ (báo giấy) hàng ngày.)


Khi tham gia vào 1 tập thể (đi ăn tiệc, đi chơi với 1 nhóm bạn lạ, vào 1 lớp học, 1 cty mới v.v..), em mất nhiều thời gian hơn người khác để hòa nhập. Ko phải là em nhát, nhưng mới gặp mặt hoặc quen 1 thời gian ngắn, em ko thể tìm hiểu rõ mọi người chung quanh nên chẳng biết nói gì với họ. Có những bạn bước vào 1 buổi họp mặt, chỉ mất chừng 15-20ph là cười nói liến thoắng, em phục các bạn ấy lắm vì em làm ko dc. Nghe lời góp ý của mọi người, những năm gần đây em đã cố gắng khi gặp bạn/đồng nghiệp mới quen ráng mỉm cười, chào hỏi, nói chuyện (những câu hỏi thăm xã giao khách sáo) nhưng chẳng có kết quả gì. Các đồng nghiệp nam không hề có ai chủ động hỏi thăm em như em quê ở đâu, nhà có anh chị em j ko, nghe nói em đang đi học thêm hả v.v.. (em cho là những câu trò chuyện trên là hết sức bình thường. Hay là tất cả mọi người ai cũng rõ hoàn cảnh em như lòng bàn tay nên ko cần hỏi, hay là em ko đáng gì để họ phải thắc mắc?). Họ chỉ kêu em khi có công việc và xong chuyện là hết. Tuy nhiên khi chơi / làm chung 1 thời gian dài thì mọi người đều nhận xét em là con người thú vị (nguyên văn là "tìm hiểu hoài ko hết") và em pha trò cũng tếu, mọi người có thể cười vui vẻ.


Em thật sự thắc mắc ko biết mình đã làm sai chỗ nào. Em đã cố gắng cởi mở, chăm sóc bản thân, quan tâm hỏi han mọi người... Riết rồi em chẳng biết phải thay đổi gì thêm nữa.


Các anh chị góp ý giúp em với. Em viết bài này rất nghiêm túc nên mong mọi người đừng viết đùa cợt với em ạ :(. Thanks cả nhà :Rose: