Người ta bảo lấy chồng theo chồng, chồng mất thì theo con. Vậy mà điều tối thiểu ấy, chị dâu tôi cũng không làm được mọi người ạ. Nghĩ đến người anh trai đã khuất của mình, tôi chua xót vô cùng. Nói gì thì nói chỉ có người thân như bố mẹ, anh chị em là thương chứ vợ dù có yêu đến mấy cũng chỉ là người dưng nước lã thôi.

Tôi vẫn nhớ như in ngày này cách đó 8 năm trước. Hồi ấy tôi còn đang học đại học. Chuẩn bị ăn cơm để đi học ca tối thì mẹ gọi điện. Giọng bà lạc đi:

“Về với anh đi con ơi, anh mất rồi. Sao tôi khổ thế này hả trời?”.

Nói xong, bà hét lên rồi tắt máy. Tôi vội vàng gọi cho chị dâu nhưng chị không bắt máy. Một lúc sau thì người ở quê gọi ra. Người ta nói anh tôi chở vợ đi chơi, chẳng may bị xe tông. Vì chắn cho vợ bầu nên cuối cùng anh không qua khỏi. Nghe đến đó tôi rụng rời, vội vàng vơ quần áo về nhà gấp. Đó là quãng thời gian u tối nhất của gia đình. Mẹ chẳng thiết ăn uống, bố tôi tỏ ra mạnh mẽ thế thôi chứ lúc không có người là ông lại ôm ảnh con trai mà trách:

“Sao mày đi sớm thế hả con? người đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh à”.

Chỉ có chị dâu tôi là khác. Chồng mất nhưng vẫn ăn uống tẩm bổ bình thường, chẳng thấy bỏ bữa nào cả. Sau này tôi cũng mới biết. Hôm đó xảy ra chuyện, nguyên nhân là do chị ấy cả. Biết chị ấy có bầu phải chăm lo cho sức khỏe nhưng làm gì đến nỗi không có cái váy bầu mặc thì hết quần áo hay sao mà hờn dỗi đòi chồng đưa đi mua bằng được. Anh thương quá nên nhượng bộ chở vợ đi. Cuối cùng tai nạn xảy ra. Anh tôi đi làm cả ngày, mệt mỏi lắm rồi còn phải đưa vợ đi. Cho nên tính ra, chị dâu tôi cũng có một phần trách nhiệm. 

Tôi có trách chị dâu sau chuyện này nhưng thấy chị ấy thủ tiết thờ chồng suốt 8 năm nay, nên cũng ngầm quên đi chuyện cũ. Về phía mình, ngay cả khi đã lấy chồng, tôi vẫn gửi tiền cho cháu hàng tháng. Tháng nào tôi có nhiều thì gửi nhiều, có ít thì gửi ít. Bố mẹ tôi cũng vậy. Ông bà biết con dâu một mình nuôi con vất vả nên tiền lương hưu có bao nhiêu là lại chắt bóp để gửi cho cháu nội. Mẹ còn dặn tôi:

“Ngày xưa thì ở vậy nuôi con là chuyện bình thường. Còn thời bây giờ, làm được điều đó không phải dễ đâu. Cho nên con phải bù đắp cho chị. Chuyện của anh con thì đừng trách nó nữa.  u cũng là cái số cả”.

Đấy, bố mẹ tôi tuyệt vời như vậy mà chị dâu nỡ lòng nào đâm sau lưng ông bà một nhát. Hôm giỗ anh tôi, chị ấy mời cả nhà ngồi xuống nói chuyện:

“10 năm nay con đối với bố mẹ như thế nào có lẽ bố mẹ cũng hiểu. Chỉ là bây giờ con cũng khao khát có được hạnh phúc riêng của mình. Người ta đối xử tốt với con và cả cu Bin, vì thế con muốn xin phép bố mẹ cho con đi bước nữa. Gia đình đằng đó cũng đồng ý để con đưa con riêng về nhà. Bố mẹ yên tâm, dù lấy chồng mới thì con vẫn có trách nhiệm như một người con dâu với bố mẹ”.

Thấy bố mẹ trầm ngâm không nói gì, tôi bức xúc đập bàn hỏi chị:

“Vậy việc phụng dưỡng bố mẹ thì thế nào? Chị tính đùn đẩy cho em à? Thuyền theo lái gái theo chồng, giờ anh mất rồi thì chị phải có trách nhiệm đó. Chưa kể ngày xưa, chị là người khiến anh trai em ra đi ẩn ức như thế”.

Chị dâu tôi cũng chẳng vừa mà đáp lại:

“Vậy cô có chắc nếu một ngày chồng mất, cô sẽ ở được chục năm hương khói không? Đời người dài lắm, đừng bắt người ta phải làm việc mà mình không làm được”.

"Thôi, bố mẹ không muốn các con cãi nhau đâu. Bố mẹ không cần đứa nào chăm sóc hết. Còn Hương, con muốn lấy chồng thì lấy cứ lấy. Bố mẹ không có quyền bắt con phải ở vậy. Chỉ cần con đừng để người ta ức hiếp con trai mình là được. Dạo này có không ít chuyện trẻ con bị bố dượng bạo hành. Bố mẹ chỉ sợ cu Bin rơi vào trường hợp đó thôi".

"Bố yên tâm, con không bao giờ để người khác làm khổ con trai con đâu. Còn cô Lan, nếu cô vẫn không đồng ý thì chị kệ thôi. Vì chị cần xin ý kiến bố mẹ chứ không phải là cô". 

Đấy mọi người xem, chị ấy chua ngoa đến thế là cùng. Tôi nói có gì sai đâu, hơn nữa tôi cũng là thành viên trong nhà, chẳng lẽ không được ý kiến? Chị ấy 32 chứ 22 tuổi thì cũng phải thờ chồng nếu chồng mất. Bực mình nên hôm chị ấy tổ chức đám cưới, tôi kéo mấy người họ hàng đến phá tan luôn. Sau hôm đó, bố mẹ bảo tôi quá đáng vì ông bà không muốn to chuyện. Còn chị dâu thì tuyên bố không nhìn mặt tôi nữa. Cùng là cảnh phụ nữ với nhau, tôi không thông cảm còn làm khó chị ấy đến vậy. Nhưng rõ ràng là chị ấy sai cơ mà. Mọi người nói xem, giờ cháu tôi sẽ phải nhận người khác làm bố và nhìn sắc mặt người ngoài mà sống hay sao?